Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Chào mừng bạn đến với diễn đàn cựu học sinh lớp 9A trường THCS Thịnh Long
♥️♪ ─» Hãy giữ một người bạn chân thành với cả hai tay của bạn «─ ♪♥️
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Chào mừng bạn đến với diễn đàn cựu học sinh lớp 9A trường THCS Thịnh Long
♥️♪ ─» Hãy giữ một người bạn chân thành với cả hai tay của bạn «─ ♪♥️
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long

Nơi để mọi người gặp gỡ
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Similar topics
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
Latest topics
» bài thơ Con Gái
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty09/05/14, 09:17 pm by peduong111

» Hạnh Phúc và đau Khổ
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty09/05/14, 09:07 pm by peduong111

» toi quy ban toi lam
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty15/09/12, 07:40 pm by ngocthy1502

» Tình yêu và Google !
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty06/07/12, 09:07 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Truyện Audition.....Linh hồn của ác quỷ
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty04/07/12, 08:39 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Stadium Pop up greeting cards for euro
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty25/06/12, 03:24 pm by Admin

» Ước mơ là ko chờ đợi!!!
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty25/06/12, 03:11 pm by Admin

» PHÂN TÍCH GÁI XẤU Hjx cung may lop 9a toan girl xinh ak
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty25/06/12, 09:03 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Bí mật của tình bạn
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty25/06/12, 08:18 am by emlagi_trongtraitimanh_99

Top posters
Mr.H
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
Admin
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
chuotsun
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
nh0c_nghick
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
ngoisaoxaxoi_8795
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
DonJuan_is_me_1610
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
emlagi_trongtraitimanh_99
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
giecmani_2701
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
cristianoronaldo
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
peduong111
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Vote_rcap 
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of Lớp 9A _THCS Thịnh Long Khóa 2006-2009 on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long on your social bookmarking website
Keywords
Statistics
Diễn Đàn hiện có 155 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: siubi

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 357 in 336 subjects
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 25 người, vào ngày 19/09/21, 12:52 pm

 

 Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 )

Go down 
Tác giảThông điệp
nh0c_nghick
rookie
rookie
nh0c_nghick


Tổng số bài gửi : 30
Points : 2147493357
Reputation : 0
Join date : 03/01/2011
Age : 29
Đến từ : Thịnh Long_ Hải Hậu _Nam Định

Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 )   Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 ) Empty24/01/11, 01:13 pm



--------------------------------------------------------------------------------

Chương 17: Đau

Bên trong ngôi nhà trên cây có hai kẻ tay nắm tay, vai kề vai mà chẳng màn chung quanh chuyện gì xảy ra. Ngoài trời, cơn mưa mùa hè cứ rơi rã rít....
- Sắp tới anh dự định làm gì, Cát Luân?
- Chưa biết nữa. Còn em?
- Còn em thì sẽ vào đại học. Sau đó em sẽ làm phóng viên như chị của em.
- Chị? Sao anh chưa từng nghe em kể?
Luân quay lại nhìn Thiên Thiên. Cô nhóc khoanh tay,gối đầu lên gối mình thơ thẩn nhìn ra ngoài trời mưa…
- Chị ấy không biết đến sự tồn tại của em đâu.Chị ấy tên là Khưu Mộc Lan. Chị ấy hay xuất hiện trên truyền hình lắm. Vừa xinh đẹp, vừa bản lĩnh, em ước gì chỉ bằng một góc của chị thôi cũng được.
- Mộc Lan ư?
- Anh biết chị ấy à? Chị ấy cũng từ BestLaw mà ra. Có lẽ là hai người biết nhau cũng nên chăng?
- Anh chỉ thấy cái tên Mộc Lan là một cái tên đẹp thôi. Còn người thì không quen. BestLaw đâu có nhỏ, phải không cô bé?
Cát Luân nói và đưa tay vuốt tóc Thiên Thiên. Ngập ngừng một chút, cô nhóc quay qua nhìn hắn…
- Anh nè, em xin cha cho anh vào làm ở công ty của cha em nhé?
- Nhưng…anh không có kinh nghiệm.
- Kinh nghiệm phải đúc kết mới có. Rõ ràng anh là một người rất có năng lực.Chẳng lẽ cứ chấp nhận làm những công việc không phù hợp như vậy mãi sao?
- Mọi người nếu biết sẽ bảo do anh nhờ vả em mới được vào làm cho công ty. Anh không muốn mang tiếng.
- Mặc kệ họ. Cứ vậy đi nha.Em đã quyết định rồi. Em sẽ nói với cha một tiếng để ông ấy sắp xếp cho anh một vị trí thích hợp ở công ty của ông ấy. Anh nhất định phải đồng ý, vì anh hết quyền chọn lựa rồi. Hì hì.
- Cô bé bướng bỉnh.
Hắn cốc nhẹ lên trán Thiên Thiên. Cô cũng le lưỡi lại ngay:
- Còn anh là gã cù lần.
- Em dám mắng anh hả?
- Thì sao nào! Bây giờ em có quyền. Và chỉ có một mình em thôi. Ai mà động đến anh em sẽ bụp họ.
- Chẳng giống con gái tí nào cả.
- Kệ em. Ai bảo anh là người yêu của em chi. Từ giờ phút này trở đi, Thiên Thiên nhất định sẽ luôn luôn bên cạnh làm vệ sĩ cho Cát Luân. Suốt đời luôn…
Hắn quay lại nhìn cô nhóc. Ánh mắt hắn bỗng dưng làm cô có linh cảm không yên.
- Có chuyện gì anh đang giấu em, phải không?
- Không. Làm gì có.
- Đời em ghét nhất là bị ai đó đùa cợt và nói dối.
Thiên Thiên nói vu vơ, sau đó quay qua nhìn vào mắt Cát Luân và cho hắn lòng tin tuyệt đối qua đôi mắt ấy, rồi sau đó cô nói tiếp:
- Nhưng…em tin anh, tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không làm điều đó với em.
- Căn cứ vào đâu chứ?
Cát Luân hỏi. Đó cũng là câu hỏi hắn dành cả cho mình. Thế nhưng hắn lại chẳng có câu trả lời. Thiên Thiên thì ngược lại. Cô nhóc trả lời vừa dứt khoát, vừa chân thành.
- Căn cứ vào đây.
Cô bé đặt tay lên ngực hắn và sau đó khẽ nép đầu vào đó… Thiên Thiên là thế. Mọi việc đối với cô nhóc luôn rõ ràng, đơn giản. Cô gây cho hắn cảm giác tội lỗi khi đặt tất cả niềm tin vào hắn. Thế mà đáp lại niềm tin ấy, hắn đang làm gì thế này? Tim hắn đau. Lòng hắn rối…
oOo

- Đại ca đừng uống nữa!
Phát giằng chai rượu khỏi Dũ Trọng để anh khỏi nhấn chìm mình trong men rượu. Trọng nhướn người lên lấy lại cái chai nhưng Phát vẫn giữ chặt nó, nhất quyết không cho anh lấy được nó. Trọng nhìn Phát với cái nhìn lờ đờ của người say, nói trong tiếng nhừa nhựa thều thào như rít qua kẽ răng…
- Không uống thì làm gì bây giờ chứ?
- Hay anh để cho em kéo mấy đứa đi giành sư tỉ lại cho anh.
Trọng cười khì chua chát:
- Vô ích thôi. Chẳng thay đổi được gì đâu.
- Nhưng tụi em thật sự không can tâm để thằng ấy xỏ mũi anh thế này chút nào. Rõ ràng sư tỉ Thiên Thiên là người yêu của anh mà.Hai người biết nhau trước kia mà! Vậy mà chớp một cái thì sư tỉ đã ngã vào tay thằng khốn ấy là sao? Anh cứ để tụi em giải quyết vụ này đi!
- Vậy tụi bây làm được gì nào?
- Tụi em…
Phát cũng không biết. Ngoài đánh đấm thì còn làm được gì khác chứ? Nhưng đánh đấm thì… làm sao địch nổi con bé kiện tướng võ thuật toàn quốc Thiên Thiên kia? Nhớ lại mấy lần bị con bé đánh bầm mình gã béo chợt dựng tóc gáy. Con gái gì mà… như con trai!
Trọng nhân lúc Phát không để ý, giật mất chai rượu. Anh tu ừng ực, như thể giá mà nó làm trôi hết những chuyện vừa xảy ra, để anh có thể quên được lại càng hay! Nhưng… quên sao được mà quên? Càng uống, Trọng càng thêm tỉnh ra. Anh hoàn toàn tỉnh táo để biết rằng Cát Luân đã dùng thủ đoạn để khiến Thiên Thiên nghĩ sai về anh, căm ghét anh, khinh bỉ anh, và tuyệt giao hoàn toàn với anh. Tất cả những gì anh làm vì Thiên Thiên bấy lâu như đổ sông đổ bể mất rồi…
- Nó thật là ranh ma xảo quyệt! Nó lừa tao, nó hất cẳng tao! Đau không chịu được mày biết không!
Trọng gục đầu lên bàn, chai rượu trọng tay anh ngã và đổ ra lênh láng khắp bàn. Nó thấm ướt cả tóc và áo anh. Cơ thể anh giờ đây trông như một khối thịt nhũn nhão, không còn chút uy thế vốn có chút nào. Phát bực bội lên tiếng:
- Chỉ tại đại ca nhân từ thôi. Biết vậy lần trước cho nó chết dưới tay lão Bảy Cảnh là vừa.
Trọng lắc lắc đầu mình, nhếch miệng cười buồn…
- Nếu có biết trước tao cũng sẽ làm như vậy thôi. Bởi vì…
- Tại sao vậy chứ?
- Thôi, có nói mày cũng không hiểu đâu.
Đúng là dù Trọng có nói thì Phát cũng không thể hiểu được đâu. Ở Dũ Trọng, phía sau sự gan góc, liều lĩnh kia là một con người sống khá tình cảm, dễ bị tình cảm tác động, chi phối. Một đằng là đứa em trai duy nhất, một đằng là người con gái anh tha thiết yêu thương… Liệu anh biết phải làm gì với họ chứ?Giận họ ư? Thôi thì hãy cứ trách mình quá vô dụng!
- Có đứa em như nó thà chết còn hơn.
Phát nói khe khẽ một mình. Thế nhưng Trọng vẫn nghe thấy. Anh phì cười, cười nhạo chính mình.
- Nếu chết được thì cũng hay.


Một cái túi xách bất ngờ bay thẳng vào đầu Dũ Trọng. Liền ngay phía sau là tiếng guốc cọc cọc đều đều trên sàn và tiến tới chỗ anh mỗi lúc một gần…

- Chết chết chết!!!!Chết cái đầu anh đó!
Cát Lan đến và cũng kịp nghe những gì Trọng nói trong lúc chán đời. Cô bực tức xô đổ hết những vỏ chai rỗng trên bàn văng tung tóe xuống sàn. Cô đưa mắt lườm những người xung quanh như hỏi tại sao lại để anh uống giống như cái hũ hèm thế này? Họ chỉ biết nhún vai
- Là em đó à.
Cát Lan bước tới thô bạo dựng anh dậy:
- Chứ còn ai nữa. Anh coi anh kìa,anh có giống anh nữa không hả? Thiên Thiên là ai mà khiến anh là nông nỗi này chứ hả? Nếu thật sự yêu cô ta, nếu anh không thể quên cô ta thì sao anh không trực tiếp tìm cô ta nói rõ hết sự thật đi.
Trọng cười buồn rồi lắc đầu, gạt tay Cát Lan ra:
- Anh không đấu lại thằng Luân đâu. Anh thua thật rồi… Anh thua sự xảo quyệt của nó rồi…
- Ai cũng thấy rõ ràng Cát Luân quá đáng. Chỉ một màn kịch trẻ con như vậy mà cũng khiến cô ta tin.Nếu cô ta là kẻ ngốc đến thế thì anh không nên lưu luyến làm gì hả?
- Không phải em từng đề nghị anh nhường cô bé cho Cát Luân là gì? Giờ lẽ ra em phải là người mãn nguyện nhất kia chứ!
Trọng hét lên và bực dọc đấm tay vào tường.
Cát Lan lặng nhìn Trọng. Trọng yêu Thiên Thiên quá rồi, yêu tới đánh mất cái “tôi” kiêu hãnh của mình.Thấy anh đau khổ tự dày vò mình thế này, Cát Lan không thể chịu đựng được…
- Anh vẫn còn muốn Thiên Thiên về bên cạnh anh phải không? Nếu cô ấy chịu rời xa Cát Luân để đến với anh thì anh nghĩ sao? Nếu cô ấy biết Cát Luân là loại người nào và suy nghĩ lại về chọn lựa kia, trở về với anh thì anh có vui lên hay không?
- Cảm ơn em đã ủng hộ cho anh nhưng… không làm gì khác hơn được đâu. Cát Luân đã làm gì đều tính toán khá kỹ, kể cả lúc tình thế bất lợi nhất. Em biết rõ điều đó kia mà.
- Em sẽ làm được.Em sẽ lật mặt anh ấy.Cho dù… điều đó có nghĩa là em chống đối anh trai mình, có nghĩa là lòng em sẽ rất đau.Có người con gái nào lại vui khi thấy người mình yêu lại yêu một cô gái khác và còn đem cô gái ấy tới cho anh ta đâu kia chứ.Nhưng…em sẽ làm vì anh.Vì ít ra, như thế thì trong lòng anh em vẫn có một chỗ đứng. Dù chỉ là… một đứa em chăng nữa.
Trọng cảm nhận được những gì Cát Lan nói hoàn toàn nghiêm túc
- Em định làm gì?
- Anh mặc kệ em.
Cát Lan bỏ đi.Trọng gọi Bảo.
- Bảo, đi theo xem con bé làm gì.Đừng để chuyện không hay xảy ra.
- Được.Nhưng cậu đừng uống nữa. Chẳng hay ho gì đâu.


oOo

Thiên Thiên chỉ nói một tiếng, ông Khưu đã chấp nhận nhận Cát Luân vào làm mà không đòi hỏi bất cứ điều kiện nào. Cát Luân làm việc trong công ty của ông Khưu mới vài ngày nhưng đã phát hiện ra điểm hay ho. Hắn mau chóng lôi đầu lão phó tổng ra trước hội đồng quản trị về tội tham ô một cách thông minh và chẳng tốn nhiều công sức. Lão ta đã làm thâm hụt một khoảng tiền khổng lồ của tập đòan Khưu Thị và đang có âm mưa lật đổ cái ghế chủ tịch tập đoàn của ông Khưu. Không những thế mà phe cánh của lão cũng từ từ bị lôi ra ánh sáng... Sau công lớn ấy, Cát Luân được cất nhất lên làm trợ lý của chủ tịch tập đòan chỉ sau nửa tháng…
Tháng lương đầu tiên, Cát Luân và Thiên Thiên tổ chức ăn mừng tại một quán ăn ngay cạnh biển. Bữa hôm ấy Thiên Thiên trông thật hớn hở, như thể chính cô nhóc lãnh lương chứ không phải Cát Luân…
Sau đó…
- Dô! Dô nữa đi!
- Thôi đi. Em làm gì sung dữ vậy?
Thiên Thiên hơi quá chén một chút. Đôi má đỏ ửng, hồng hồng thật đáng yêu. Cô cười rồi chồm lên vịn vai Cát Luân cho khỏi ngã.
- Đâu có.Em không ngờ là anh yêu của em giỏi đến vậy.Em đã tiến cử không lầm người.Cha hết lời khen ngợi anh đó.
- Có tâng bốc anh lên quá đáng không đấy?
- Không đâu. Anh thật sự rất giỏi mà!
Cô nhóc định nhướn người hôn Cát Luân thì bất chợt một kẻ phá bỉnh vô tình xuất hiện, chen ngang…
- Chào hai người.
Thiên Thiên quay lại. Cô nhóc nhương nhướng mắt nhìn người ấy vì nhận ra có gì đó quen quen…
- Ơ…chị là…
- Tôi là Mộc Lan, con gái của chủ tịch Khưu
- À…há! Chào… chị. Chị cũng ra ngắm… ngắm biển hả? Ngồi xuống uống chung đi há!
Mộc Lan không để ý đến Thiên Thiên. Nàng gật đầu rồi thản nhiên ngồi xuống kế bên Cát Luân.Cát Luân nhìn Mộc Lan chầm chầm.Mộc Lan đẹp thật, đẹp quyến rũ.Đó là cái nhìn say mê như một tiếng sét.
Xem chừng Cát Luân tỏ ra mể mẩn cô gái kia, thế nên Thiên Thiên đá mạnh vào chân Luân.
- Á!Sao đá anh?
- Anh… nhìn cái gì mà ghê vậy? Người con gái duy nhất… anh có thể nhìn là em đây nè! Rõ chưa hả?
- Anh có nhìn ai đâu . À quên, chào cô Mộc Lan.Trùng hợp thật, lại gặp cô ở đây. Tôi là Gia Cát Luân, nhân viên mới của công ty cha cô.
- Tôi có nghe nhiều người trong công ty nói tới chuyện này. Cũng không ngạc nhiên mấy khi người ấy là anh.Các người hay ăn tối ở đây lắm à?
Cái cách Mộc Lan nói với Luân mà chẳng them nhìn tới Thiên Thiên làm cô nhóc thấy bực,thấy… ganh tỵ. Trông Mộc Lan cũng khá quan tâm tới Cát Luân. Khi Mộc Lan hỏi, Cát Luân vừa định trả lời thì Thiên Thiên vội cướp lời…
- Ừ. Chị hỏi làm gì?
- Tôi đang nói với anh Luân, cô bé ạ.
- “Anh Luân” ngọt ngào quá nhỉ? Anh ấy là… bạn trai của tôi đó.
- Nhưng tôi biết anh ấy trước cô ấy,nhóc con à!
- Nhóc con? Chị thôi đi nha, tôi không nhịn nữa đâu đó.
Thiên Thiên đập tay lên bàn và đứng phát dậy, thế nhưng cơn men làm cô nhóc loạng choạng, đứng không vững. Cát Luân vôi đứng dậy giữ cho cô nhóc khỏi ngã. Mộc Lan thấy thế nhíu mày. Nàng khẽ cười nhưng trong lòng đầy ganh tỵ khi người con trai ấy lại tỏ ra quan tâm cô gái kia.
- Cho anh can được không? Mộc Lan nói phải đó. Để tụi anh nói chuyện chút chứ. Chỉ là chào hỏi làm quen thôi mà.
- Kể cả anh cũng coi em là nhóc con như cô ta sao? Hức…
Thiên Thiên đứng dậy bỏ đi một mạch, vừa bước vừa loạng choạng… Cát Luân không thèm gọi lại.
- Trẻ con thật!
- Thế mà anh thích trẻ con mới ngộ chứ.
Mộc Lan cười rồi nói với Cát Luân. Ánh mắt hắn đanh lại nhìn cô:
- Cô muốn nói gì?
- Thay đổi thái độ nhanh thật đấy.Anh vừa biến em làm kẻ xấu rồi đó, không thấy à? Khưu Mộc Lan này mà lại đi giành một người con trai với một cô bé con. Nghe thật nực cười làm sao.
- Không thích thì đừng làm, đừng nhận lời.
Cát Luân nói rồi khoát áo vào,ra hiệu cho bồi bàn tính tiền.
- Tại sao anh phải chọc giận cô bé đó? Rõ ràng em thấy anh rất lo lắng cho cô bé mà?
- Tôi đã nói trước khi yêu cầu cô hợp tác: đừng hỏi gì cả.
- Thái độ này là sao! Anh biết đang nói chuyện với ai không hả?
- Khưu tiểu thư, con gái của chủ tịch Khưu, một con người vừa giàu có ,vừa có danh tiếng, và cũng là… cô chủ của tôi. Sao quên được chứ.
Cát Luân cười mỉa mai.
- Em có thể cho anh nghỉ việc bất cứ lúc nào vì thái độ ngông nghênh đó.
- Tôi không tha thiết với công việc này đâu.
Cát Luân nói và quay mặt ra biển nhìn mông lung,xa xăm… Thái độ trầm tư của hắn khiến lòng nàng nặng trĩu, ngột ngạt… Mộc Lan đứng dậy, nàng khẽ khàng rảo bước quanh bàn cho vơi cảm giác ngột ngạt, tù túng...Gió biển thổi làm tóc nàng bay bay, phản phất một vẻ đẹp kiêu sa, cao sang nhưng cũng đầy ưu tư…
- Em biết tại sao. Sở nguyện của anh là trở thành chánh án,đúng không nào? Nhưng… nếu anh là Gia Cát Luân của ngày trước thì đó là chuyện thật dễ dàng.Còn bây giờ… chắc là khó đây…
Cát Luân bất ngờ quay lưng lại nhìn Mộc Lan bằng con mắt đầy đe dọa:
- Cô điều tra về tôi à? Giỏi lắm!
- Anh chớ quên anh đang hợp tác với ai.
Hắn cười, tiếng cười mỗi lúc một to dần, ngửa mặt lên trời mà cười vang…
- Ha ha ha! Hình như tôi đã có một bước cờ hết sức sai lầm thì phải. Đi thỏa thuận với một con cáo già khác một cách dễ dàng. Nhưng mà cô gái ngây thơ à, điều đó sẽ không ảnh hưởng tí gì đến kế hoạch của tôi đâu.
- Thật ra anh đang định làm cái gì? Bằng mọi giá anh phải làm Thiên Thiên đau khổ,tại sao vậy? Anh còn những bước đi nào khác sao?
- Tất nhiên.Mọi thứ rồi sẽ diễn ra đúng theo ý tôi,nếu như… tôi không mắc sai lầm.
Mộc Lan lắc đầu, cười buồn rồi nhìn hắn…
- Anh vẫn như xưa.Người khác cứ bị anh điều khiển như con rối mà không hề biết.
- Trong số đó có cả cô.
- Em cam tâm. Vì người ấy là Gia Cát Luân.
- Tôi đáng giá đến như vậy sao?
- Đáng chứ.Chỉ có đều em không sao hiểu được.Rõ ràng anh rất thương yêu Thiên Thiên.Cớ sao luôn khiến cô bé thất vọng, nghi ngờ anh?
- Tôi …thích. Một sở thích kỳ quặc, vậy thôi.
- Hừ, chỉ có câu đó là giỏi. Anh đã nghĩ kỹ lời đề nghị của em chưa? Chỉ có em mới có thể giúp anh biến ước mơ dang dở thành hiện thực mà thôi. Với điều kiện là…
Không đợi Mộc Lan nói hết câu, hắn gạt lời nàng đi:
- Tôi từ chối.
- Tại sao? Vì sĩ diện à?
- Tiền của cô có thể giúp tôi trở thành luật sư,rồi sau đó tôi sẽ leo từng nấc từng nấc lên vai trò thẩm phán, nhưng cô đừng quên rằng người mà cô muốn làm thỏa thuận là Gia Cát Luân. Xưa nay chỉ có tôi điều khiển người khác. Chứ không ai khác có thể điều khiển tôi được cả, kể cả cô hay tiền của cô.
Mộc Lan cảm thấy bị xúc phạm. Nàng đã bỏ đi cái “tôi” kiêu hãnh và cả nguyên tắc nghề nghiệp muốn giúp Cát Luân có được tấm bằng luật sư giả và giới thiệu hắn vào hội luật sư. Chỉ với điều kiện anh sẽ làm việc cho nàng, anh ở bên cạnh nàng… Biết bao người mơ ước điều đó, biết bao người mong mỏi được Khưu Mộc Lan mộ lần để mắt tới. Vậy mà… Hừ, Gia Cát Luân có là ai đâu chứ!
- Sẽ có lúc anh tìm em van xin sự giúp đỡ.
- Nếu có lúc đó, tôi đã chẳng còn là tôi rồi.
- Để rồi xem.
Hắn đưa lon bia uống ực một cái cho hết rồi đứng lên trả tiền. Sau đó bỏ đi, chẳng quan tâm tới cái nhìn buồn chứa đầy khao khát của Mộc Lan phía sau…
Rời khỏi quán xong,hắn nghĩ ngợi một lúc rồi rút diện thoại gọi cho Cát Lan.
- Em đó hả,Cát Lan?
- Một bước lên mây, anh còn nhớ đứa em này hay sao?
- Hằn hộc thế em gái? Anh nhớ em thật mà. Bây giờ anh rất là hạnh phúc.Có tiền, có gái, có công việc và địa vị.
Cát Lan nổi giận khi Cát Luân không chút áy náy về việc mình đã làm sau tất cả những gì Trọng đã vì hắn mà hy sinh. Cô quát lên trong điện thoại:
- Anh khiến Trọng trở thành một gã lưu linh anh biết không. Anh đã cướp mất bạn gái của anh ấy mới ra nông nỗi ấy. Em ghét anh, em không có người anh đốn mạt như anh! Em sẽ… Em sẽ…
- Rồi em làm gì anh nào?Thiên Thiên là một con mồi ngon làm sao anh bỏ qua được?
- Thế anh có từng yêu cô ấy không?
- Hoàn toàn không.Anh làm gì biết yêu ai ngoài bản thân mình.Anh chỉ yêu thuốc phiện thôi.
Cát Luân nói và phì cười.
- Đồ ích kỷ.Dũ Trọng đã sai lầm khi đã cứu anh. Anh tưởng anh được yên ổn suốt thời gian qua là do ai hả? Tất cả mọi người đều muốn tìm anh tính sổ nhưng anh Trọng một mực ngăn cản.Anh ấy bảo rằng thà chính tay anh ấy đánh anh chứ không để người ta làm tổn hại tới anh. Anh ấy thật sự rất thương và lo lắng cho anh đó. Anh không chút hồi tâm sao? Hãy để Thiên Thiên quay về với anh ấy. Thiên Thiên là tất cả với Dũ Trọng, anh biết điều đó mà?
- Không bao giờ!
Chần chừ một lúc, Cát Lan quả quyết:
- Nếu không em sẽ bán đứng anh. Em sẽ vạch trần anh với Thiên Thiên. Trọng không làm thì em sẽ làm!
- Anh thách em đó. Nếu em dám làm anh coi như không có đứa em gái hư đốn như em!
- Cũng được.Em cũng không cần có người anh đê tiện như anh. Anh chóng mắt lên mà coi!
Cát Lan cúp máy cái rụp.
Cát Luân cười. Hắn thường hay cười, nhưng… những nụ cười của hắn thật chua chat, méo mó. Hắn nghĩ tới Dũ Trọng… Đối với hắn lúc này đây, nhựng gì gọi là thật… chỉ có trong suy nghĩ…
“Xin hãy hiểu cho em, anh hai. Một ngày nào đó anh sẽ hiểu tại sao em lại làm như vậy...Và cũng xin lỗi Cát Lan, anh đang lợi dụng em để giúp anh thực hiện kế hoạch này... Anh biết em đang rất đau, rất mâu thuẫn… Vì em cũng yêu Dũ Trọng. Nhưng Trọng không thích hợp cho em đâu. Sẽ có một người khác đến với em, một người đàn ông mà chỉ dành cho em thôi, chỉ yêu một mình em thôi. Trời ơi! Mình muốn gào lên, muốn thét lên! Có ai biết trong chuyện này, đạo diễn là tôi, vai phản diện là tôi, và kẻ đau đớn nhất…cũng chính là tôi…”


Chương 18: Kẻ ra đi
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian

oOo

Nhờ Thiên Bảo, Cát Lan có được những tấm hình tư liệu về Cát Luân mà anh đã nhờ Thiết Linh cung cấp. Thiết Linh ủng hộ chuyện này. Như thế không những giúp Thiên Thiên tránh xa Cát Luân mà còn giúp cho tình cảm dì cháu không phải hụt hặc như cả tháng qua. Cứ mỗi lần nàng muốn lên tiếng nhắc nhở răn đe cô nhóc tránh xa Cát Luân thì mặt mày cô nhóc lại xụ xuống, giận dữ. Lần này thì coi như mượn được tay người ngoài can thiệp, Thiên thiên sẽ phải tin thôi.
Những bản biên bản, lời khai và…tất cả những gì có liên quan đến sự thật về Cát Luân Thiết Linh đều giao hết cho Thiên Bảo, và anh đã đưa tất cả cho Cát Lan. Cát Lan đến tìm Thiên Thiên vào một chiều mưa nhưng không có cô bé đã không có ở nhà. Bởi vì trong khi ấy, Thiên Thiên đang ngồi khóc một mình trên căn nhà cây…
Tối qua…tối qua cô nhóc bắt gặp Cát Luân đi vào nhà trọ với Mộc Lan…
Luân bảo rằng hắn đi công tác. Nhưng khi cô nhóc gọi điện hỏi ông Khưu thì ông bảo chẳng giao bất cứ việc gì cho hắn cả. Điện thoại hắn tối hôm ấy cũng không liên lạc được…
Lúc hắn tình cờ chở Mộc Lan đi ngang chỗ cô nhóc và đám bạn hay ngồi uống nước, cô nhóc đã lập tức theo sau… Khi họ khoát tay nhau vào nhà trọ, cô nhóc đã đứng đợi thấp thỏm bên ngoài. Cô đã muốn xông vào trong, nhưng nghĩ lại mình vẫn chưa là gì của Luân. Cả hai chỉ mới ở giai đoạn đầu thôi mà. Đánh ghen thì dễ rồi, nhưng… chỉ khiến người ta nhìn mình như một con lừa…
Thế mà cô nhóc vẫn kiên nhẫn đợi, đợi đến gần sáng hôm sau họ mới trở ra. Bởi cô nhóc núp một bên tường nên họ không thấy. Chính vì vậy mà họ thản nhiên nói cười âu yếm. Cát Luân còn dịu dàng hôn lên môi Mộc Lan ngay chốn thanh thiên bạch nhật và bảo cô nhóc không thể sánh bằng Mộc Lan bởi vì cô nhóc chỉ là một con lừa không có não và đã hết giá trị lợi dụng với hắn…
Không những vậy, mấy lần trước cô bé còn phát hiện một thứ trong bóp Cát Luân. Là Condom… Vậy thì đây đâu có phải lần đầu tiên?
“Hắn…hắn đã phản bội mình. Đồ tồi! Tại sao? Có phải vì mình không đẹp như chị ấy? Hay quả thật…mình đã hết giá trị lợi dụng như lời anh ta. Hay… là cả hai. Cát Luân ơi, tại sao vậy?Tại sao anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy? Những nụ hôn, những vòng tay… đều là giả dối cả hay sao? Mình thật là ngu ngốc mà. Ngu ngốc,ngu ngốc!”
- Mày thật là đồ con lừa, Thiên Thiên à! Mày… mày yêu lầm người rồi. Mày là một con lừa tội nghiệp… Tại sao, tại sao lại là mình? Mình đã làm gì sai sao? Cát Luân, sao lại làm như vậy với em chứ? Tại sao…
Tiếng Thiên Thiên nghẹn ngào trong từng tiếng nấc não lòng… Mọi thứ đối với cô nhóc trở nên nhạt nhòa. Đau quá! Cái cảm giác bị phản bội này đau quá! Giá mà không yêu Cát Luân nhiều thì Thiên Thiên đa không phải khóc vì uất nghẹn, vì đau khổ như lúc này…

Ở bên dưới Cát Luân cũng nghe lòng tan nát. Hắn biết cô nhóc sẽ không về nhà mà trốn ở đây khóc. Từng tiếng nấc của Thiên Thiên như từng nhát dao xoáy thẳng vào tim hắn…
Mọi chuyện đã đi rất đúng hướng. Bước cuối cùng của kế hoạch này nếu mọi chuyện diễn ra đúng hướng thì…sẽ do Cát Lan quyết định.
“Xin lỗi Thiên Thiên, anh yêu em, yêu nhiều lắm… Nhưng có những thứ tình yêu không thể vượt qua được. Rồi một ngày nào đó, khi em hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của anh hai, em sẽ hiểu cho anh.”

oOo

Tối hôm ấy, Thiên Thiên chờ khi dì Linh đã đi trực mới dám vào nhà. Cô nhóc sợ nếu thấy mình trong bộ dạng này thì dì Linh sẽ bắt cô đi bác sĩ, rồi làm đủ thứ xét nghiệm, hoặc là sẽ tra hỏi cho ra lẽ. Lúc này đây, cô chỉ muốn được yên tĩnh..
Nào ngờ khi cô nhóc vừa bước vào đã thấy Cát Lan đang ngủ ngay trên ghế. Thiên Thiên bước tới chỗ cô, lay gọi…
- Cát Lan? Sao em ngủ ở đây?
Cát Lan vẫn đang say ngủ, nói trong tiếng nhừa nhựa, mệt mỏi…
- Đang ngủ.Đừng có phá mà!
- Cát Lan, chị ThiênThiên đây mà.
Lúc này Cát Lan mới chịu mở mắt, quay lưng qua nhìn, tay dụi dụi mắt:
- Chị Thiên Thiên. Chị đi đâu cả đêm vậy? Em đợi chị cả đêm qua rồi. Cát Lan vừa nói vừa lồm cồm ngồi dậy.
- Chị… qua nhà người bạn thôi mà.
- Có anh Luân ở đó không?
Cát Lan vừa nói vừa nhìn phía sau lưng Thiên Thiên. Cô sợ sẽ có Cát Luân ở đây…
- Không. Chị đi một mình.
- Sao lại không?
Cát Luân thình lình xuất hiện ngay cửa. Thiên Thiên quay lại nhìn hắn với sự khinh bạc, giận dữ… Cô nhóc quay đi chẳng thèm nhìn hắn:
- Anh cút đi ngay đi.
- Lại giận hờn trẻ con rồi! Đêm qua em không về nhà. Em đã đi đâu?
- Mặc kệ tôi!
Cát Lan nhận thấy có chuyện gì đó bất bình thường giữa họ. Cô bé ngơ ngác nhìn Cát Luân rồi tới Thiên Thiên…
- Chuyện gì vậy? Cát Lan hỏi.
- Hỏi anh của em đó.
Cát Lan quay qua Cát Luân, trao cho hắn cái nhìn không chút thân thiện rồi hỏi:
- Anh lại làm gì chị Thiên Thiên sao? Có phải là anh đã…
- Không có…anh…
Cát Luân nhún vai và chề môi, tỏ vẻ vô can hoàn toàn. Lúc này Thiên Thiên mới quay qua nhìn hắn một cách khinh bỉ:
- Anh vào nhà trọ với Mộc Lan cả đêm, anh đã phản bội tôi. Anh đừng ngụy biện chối cãi nữa!
Cát Luân gãi đầu rồi cười một cách lúng túng…
- Em…em thấy sao? Một cuộc làm ăn thôi mà
- Tôi còn tìm thấy cái quỷ quái này trong túi bóp của anh mấy lần trước. Anh còn dám chối sao?
- Cái này… Cát Luân lúc này mới thật sự lo lắng, vội vã nắm lấy tay cô nhóc- Thiên Thiên à, em thông cảm, tại cô ta dụ dỗ anh thôi. Lỗi là do cô ta thôi. Dù gì anh cũng là đàn ông…
- Câm cái miệng của anh lại đi! Tôi không muốn nghe!
- Thiên Thiên, anh…
- Anh đúng là đồ tồi mà…
Cát Lan mắng Luân. Cô nhìn Thiên Thiên đầy cảm thông, sau đó quay qua nhìn anh trai với cái nhìn thất vọng, khinh rẻ…
- Em hiểu hết rồi. Cát Luân, thật khốn nạn. Em cứ ngỡ mình là người hiểu anh nhất, em cứ nghĩ dù anh có cướp Thiên Thiên để trả thù Dũ Trọng nhưng anh cũng đã yêu chị ấy, cho nên anh sẽ không làm cho chị ấy tổn thương, sẽ không phản bội chị ấy. Nhưng em lầm. Anh tồi lắm, dám làm nhưng không dám nhận.
- Ừ ,thì anh đã ngủ với cô gái khác.Thì đã sao? Anh là đàn ông mà. Miễn sao cuối cùng anh vẫn trở về với Thiên Thiên thôi…
- Anh cút đi!
Thiên Thiên đuổi Cát Luân đi.
Cát Lan sực nhớ và nói:
- Hôm nay em đến là có cái hay ho khác cho chị xem.
Cát Lan nói và liếc nhìn Cát Luân. Hắn lao tới vồ lấy em gái như một tên côn đồ hung hãn…
- Em đem cho Thiên Thiên cái gì hả? Em định giở trò gì đây Cát Lan? Khôn hồn thì đừng chen vào chuyện này, nếu không thì…
Cát Luân vờ như hung dữ, và cả lo lắng muốn ngăn Cát Lan lại.
- Em phải lật mặt anh. Em đã cảnh cáo anh là gì? Em nói thì sẽ làm!
- Mày…
Luân định đánh Cát Lan nhưng Thiên Thiên ngăn lại.
- Anh ra khỏi nhà tôi.
- Nhưng…
- Đi ngay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
- Được thôi. Nhớ là đừng có kêu anh lại đó. Còn em- hắn quay lại Cát Lan- em liệu hồn đó.
Hắn bỏ đi…

Bước chân khỏi nhà Thiên Thiên, Cát Luân có cảm giác mình vừa bước thêm một bước xuống vực… Cuối cùng mọi chuyện cũng tới lúc kết thúc rồi. Vở kịch nào mà chẳng tới lúc phải hạ màn,dù là hơi sớm hơn một chút…
“Thôi nào, Cát Luân, vai diễn của mày chỉ còn vài bước nữa là kết thúc rồi. Mày sắp đặt một chân tới thành công rồi… Đừng quay lại, đừng nhìn lại!”

Bên trong…
Thiên Thiên xem tất cả những thứ Cát Lan đưa. Càng yêu Cát Luân bao nhiêu, lòng Thiên Thiên lại càng đau đớn bấy nhiêu. Lúc này cô chỉ biết ôm lấy Cát Lan mà khóc. Hai cô gái trước đây thường hay đối đầu, nhưng lúc này đây…khoảng cách giữa họ gần gũi nhau hơn bao giờ hết…

oOo

Hôm sau…
- Cát Luân!
Thiên Thiên dùng hết sức đánh hắn,đá hắn. Hắn không phản đòn mà chỉ đỡ và đỡ.
- Em điên rồi sao?
- Phải, tôi điên vì bị phản bội và bị cợt đùa.
- Ai nói với em như vậy?Cát Lan phải không?Anh sẽ đánh chết nó.
- Anh đụng đến nó thì coi chừng tôi.
Cát Luân vẫn bị Thiên Thiên đánh.Những đòn thế của cô bé rất nhanh và mạnh. Lúc Thiên Thiên tức giận thì như một con hổ dữ, nếu không đã chẳng được chọn vào đội tuyển võ thuật quốc gia rồi. Cát Luân tuy đau nhưng vẫn cắn răng chịu.
Thế nhưng, thà Thiên Thiên phản ứng mạnh liệt như vậy hắn còn chịu được, nhưng khi Thiên Thiên bật khóc…
- Đồ tồi! Sao lại là tôi? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?
Thiên Thiên ngồi phệch xuống, gục đầu lên đầu gối. Từng tiếng nấc cứ vang lên, thổn thức, nghẹn ngào…
- Anh xin lỗi… Thiên Thiên…
Với hắn lúc này đó chính là những lời xin lỗi chân thành nhất…
- Hết rồi, tôi và anh chấm hết rồi, anh biết không?
Thiên Thiên giựt sợi dây ngọc trai đỏ đeo trên cổ đưa cho hắn:
- Viên Ngọc Trai đỏ này…tôi trả lại cho anh.
- Thiên Thiên…
- Đừng gọi tên tôi. Anh không xứng đáng gọi cái tên đó đâu!
Thiên Thiên cố ngăn tiếng nấc cứ trào lên trong cổ họng.Cát Luân chỉ biết cúi mặt:
- Em cứ đánh tiếp đi. Anh chịu đòn quen rồi. Vì đây không phải trận đòn đầu tiên. Em… đã biết anh là ai rồi, đúng không?
- Phải… Tôi đã hiểu lầm Trọng. Tôi nợ anh ấy một lời xin lỗi. Chỉ vì tôi ngu ngốc tin một kẻ đốn mạt như anh! Anh bảo anh yêu tôi? Hay anh chỉ coi tôi như một công cụ trả đũa!
- Có lẽ lúc này đây anh đã không còn che giấu được gì. Phải, xưa nay…anh chưa hề yêu em. - Luân nói đầy mỉa mai- Anh chỉ xem em như một con rối để anh trả đũa Trọng. Anh rất hả hê. Anh còn định lợi dụng em để lên chức trong công ty cha em.Nhưng anh lại phát hiện ra một con mồi béo bở hơn. Chính là Mộc Lan.
Bốp!
Thiên Thiên vừa giơ cao tay chưa kịp ra tay tát hắn thì Dũ Trọng đã ra tay. Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Trọng…
- Dũ Trọng, anh…
- Anh nghe Cát Lan kể lại mọi chuyện rồi.
Anh quay qua Cát Luân.
- Cút mau đi.
- Tao đi chứ.Tao đâu ngu ở lại cho hai người đánh.
Hắn cầm viên ngọc trai đỏ rồi từng bước lê bước đi. Thiên Thiên thẩn thờ dựa vào tường. Đầu óc cô nhóc lúc này trống rỗng, rối tung. Và tim thì đau và nghẹn tới mức không thở được… Dũ Trọng dịu dàng ôm Thiên Thiên vào lòng, tay khẽ vuốt mái tóc cô nhóc, khẽ khàng dỗ dành, an ủi.
- Ngoan, đừng khóc… Xin em đừng khóc, có được không?
- Em xin lỗi.
- Em không có lỗi.Chỉ tại Cát Luân quá tinh ranh.
- Anh không giận em sao?
- Không, anh không giận gì em cả.Chỉ buồn thôi.Lỗi một phần là do ở anh.Anh đã đẩy nó đến con đường này. Có trách hãy trách anh đã chọn cách trả đũa sai lầm. Cát Luân như hôm nay… là trách nhiệm của anh.
- Trọng…
Thiên Thiên vùi vào lòng Trọng sụt sùi như một cô bé con. Đôi tay Trọng dang rộng để đón nhận Thiên Thiên. Cũng như trái tim anh lúc này cũng dành cho cô bé một vị trí quan trọng trong đó…

oOo

Sau mối tình đầu dang dở,Thiên Thiên trở nên trầm tư. Ngoài mặt, cô bé tỏ ra vui vẻ cho mọi người đừng lo.Thế nhưng trong lòng lúc nào cũng buồn rượi.
Cát Luân không còn xuất hiện nữa. Hắn nghỉ ở công ty. Hắn hoàn toàn mất tích. Lời hứa ngày nào hắn từng hứa hắn đã làm đúng: hắn sẽ không xuất hiện khi Thiên Thiên không còn cần hắn nữa.

Có lần, một người quen thấy hắn lang thang trên đường như một kẻ vô hồn. Một cái tin nho nhỏ về hắn cũng khiến ThiênThiên giật mình chăm chú.

Thời gian trôi đi…
Thế rồi, cô bé cũng chính thức trở thành sinh viên năm nhất của học viện Bestlaw danh tiếng với số điểm cao chót vót khó mà tin. Ngày nhận giấy gọi nhập học cô nhóc chỉ muốn xé toạt nó đi. Cô nhóc từng muốn vào đây vì Cát Luân, nhưng… giờ thì hết rồi. Cô muốn quên hắn, muốn xua đuổi tất cả những gì gợi nhớ về hắn khỏi tầm mắt của mình, khỏi tâm trí mình. Việc ấy… sao mà quá khó khăn!
“Cát Luân… Tại sao mình không thể quên được hắn? Mình … đang là người yêu của Dũ Trọng .Vậy mà lòng mình chỉ toàn nghĩ đến gã ấy là sao?Thiên Thiên, mày có điên không hả?”

Ngoài Thiên Thiên vẫn có một người nữa nghĩ đến Cát Luân. Chính là Trọng…

- Tìm ra nó chưa?
Anh lo lắng nhìn lên với hy vọng tìm được chút tin tức gì của Cát Luân. Cái lắc đầu của tên thuộc hạ khiến anh thất vọng, vừa lo lắng…
- Chưa.
- Rốt cuộc nó đi đâu nhỉ?
Anh tự hỏi và từ từ nhớ lại lần cuối cùng gặp Cát Luân. Hôm ấy là ngày Thiên Thiên đến học viện Bestlaw dự khai giảng… Lúc ấy đã là một tháng sau khi họ chia tay.
Nhìn cái dáng Luân đứng chắc là đã đợi ở đó lâu lắm rồi… Lòng Thiên Thiên rộn lên, muốn chạy tới bên hắn. Nhưng lí trí vội thức tỉnh cô nhóc, nhắc cô nhóc những gì hắn đã gây ra với mình… Thiên Thiên nắm chặt nắm tay mình, lạnh nhạt nói:
- Anh đến làm gì?
- Tôi tình cờ đi ngang thôi. Bộ đồng phục…rất hợp với em.
- Tức nhiên. Nói rồi cô nhóc quay qua nắm lấy tay Trọng một cách thân mật. - Mình đi thôi anh. Đứng đây càng thêm chướng mắt thôi.
Thiên Thiên nói với Trọng. Nhưng khi cả hai lướt qua Cát Luân, bất chợt hắn đưa tay giữ tay Thiên Thiên lại… Thiên Thiên nhìn hắn…
Hắn không nhìn Thiên Thiên mà cúi mặt nhìn khoảng không phía sau lưng cô nhóc. Hắn sợ… Hắn sợ hãi vô cùng khi nhìn vào đôi mắt ấy… Hắn sợ mình sẽ không đủ can đảm ra đi…
- Viên ngọc trai đỏ này sẽ mang lại may mắn cho em.Giữ lấy đi.
- Tôi không cần!
- Ngày mai tôi sẽ ra đi.
- Đi đâu?
Thiên Thiên bất chợt cũng níu lấy tay hắn- trong vô thức,như thể một phản ứng có điều kiện… Cát Luân chỉ cười buồn…
- Đi khỏi sự dò xét khinh rẻ của mọi người. Sẽ không ai tìm ra tôi. Gia Cát Luân sẽ thật sự biến mất. Nguyện vọng sau cùng, tôi muốn Thiên Thiên, em hãy giữ lấy viên ngọc trai như bùa hộ mệnh. Tứ bây giờ tôi sẽ vĩnh viễn không làm phiền hai người nữa. Thật đấy.
Hắn quay qua Trọng
- Chăm sóc Thiên Thiên và Cát Lan giùm.Chúc hai người hạnh phúc.
Ánh mắt hắn nhìn Trọng khi ấy thật thanh thản, chẳng có chút thù hằn… Đó là ánh mắt duy nhất từ trước tới giờ Trọng thấy. Nó làm Trọng có một linh cảm một hay chút nào…

“Tạm biệt…anh Hai.”
Cát Luân thầm gọi. Hai tiếng “anh Hai” chưa bao giờ thốt ra, Trọng chưa bao giờ được nghe, nhưng với hắn, hai tiếng ấy thiêng liêng vô giá…
Rồi hắn cũng buông tay Thiên Thiên ra… thật chậm… Sẽ chẳng bao giờ hắn nắm lại bàn tay ấy nữa… Không bao giờ nữa…
Hắn quảy ba lô lên và quay bước đi… Cái dáng lầm lũi đó của hắn khi ấy, Dũ Trọng không sao quên được.
“Cát Luân,giờ em đang ở đâu hả?”
Về Đầu Trang Go down
 
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 17 )
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 23 )
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ (phần 1)
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ (phần 2)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long :: Thư viện :: Truyện-
Chuyển đến