Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Chào mừng bạn đến với diễn đàn cựu học sinh lớp 9A trường THCS Thịnh Long
♥️♪ ─» Hãy giữ một người bạn chân thành với cả hai tay của bạn «─ ♪♥️
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Chào mừng bạn đến với diễn đàn cựu học sinh lớp 9A trường THCS Thịnh Long
♥️♪ ─» Hãy giữ một người bạn chân thành với cả hai tay của bạn «─ ♪♥️
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long

Nơi để mọi người gặp gỡ
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Similar topics
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
Latest topics
» bài thơ Con Gái
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty09/05/14, 09:17 pm by peduong111

» Hạnh Phúc và đau Khổ
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty09/05/14, 09:07 pm by peduong111

» toi quy ban toi lam
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty15/09/12, 07:40 pm by ngocthy1502

» Tình yêu và Google !
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty06/07/12, 09:07 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Truyện Audition.....Linh hồn của ác quỷ
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty04/07/12, 08:39 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Stadium Pop up greeting cards for euro
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty25/06/12, 03:24 pm by Admin

» Ước mơ là ko chờ đợi!!!
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty25/06/12, 03:11 pm by Admin

» PHÂN TÍCH GÁI XẤU Hjx cung may lop 9a toan girl xinh ak
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty25/06/12, 09:03 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Bí mật của tình bạn
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty25/06/12, 08:18 am by emlagi_trongtraitimanh_99

Top posters
Mr.H
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
Admin
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
chuotsun
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
nh0c_nghick
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
ngoisaoxaxoi_8795
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
DonJuan_is_me_1610
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
emlagi_trongtraitimanh_99
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
giecmani_2701
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
cristianoronaldo
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
peduong111
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_lcapNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Voting_barNước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Vote_rcap 
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of Lớp 9A _THCS Thịnh Long Khóa 2006-2009 on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long on your social bookmarking website
Keywords
Statistics
Diễn Đàn hiện có 155 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: siubi

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 357 in 336 subjects
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 25 người, vào ngày 19/09/21, 12:52 pm

 

 Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 )

Go down 
Tác giảThông điệp
nh0c_nghick
rookie
rookie
nh0c_nghick


Tổng số bài gửi : 30
Points : 2147493373
Reputation : 0
Join date : 03/01/2011
Age : 29
Đến từ : Thịnh Long_ Hải Hậu _Nam Định

Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 )   Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 ) Empty24/01/11, 03:58 pm

Chương 20: Hé mở
T/g: Tiểu Hổ Bivian

oOo

Từ Nhật Nam trở về, Thiên Thiên chạy ngay đến chỗ Trọng, ôm lấy Trọng, vui vẻ cười và tíu tít khoe với anh về thành tích của mình.Trọng rất vui khi thấy Thiên Thiên vui cười hồn nhiên như cái thuở ban đầu.

Trong lúc ấy, tại một nơi khác, có một kẻ đang ngày đêm săn lùng tin tức của Cát Luân. Đó là lão Bảy Cảnh.
Hai năm trước lão vô tình bắt gặp Cát Luân lang thang trên đường. Lão chỉ muốn đùa một chút với hắn. Nhưng trò đùa của lão không vui chút nào. Lão chọc Cát Luân điên lên rồi đâm mù một mắt của lão. Lão căm hận Cát Luân đến tận xương tủy và thề sẽ trả thù con mắt bị mất ấy. Lão thề sẽ khiến Cát Luân đau đớn bằng gấp trăm lần những gì hắn gây ra cho lão. Vì thế mà lão ráo riết tìm kiếm Cát Luân cho bằng được. Không thấy người thì cũng phải thấy xác…

Về phần Cát Luân. Sau khi quyết định ra đi, bỏ lại tất cả, rồi lại vô tình lọt vào tay lão bảy Cảnh và làm mù mắt lão, hắn bị người của lão ngày đêm truy đuổi. Trong lúc chạy trốn, Cát Luân vô tình rơi xuống biển. Một đoàn tàu đánh cá nhặt hắn lên. Hắn lưu lạc đến Nhật Nam, vừa đói vừa rét.Và Khả Tuyết đã cứu hắn.
Khả Tuyết là cô gái có hoàn cảnh đáng thương.Cô cùng người yêu bỏ trốn đến Nhật Nam rồi cưới nhau, nhưng không ngờ anh ấy bị tai nạn giao thông và đã chết. Sau đó không lâu đã gặp Cát Luân .Cát Luân muốn làm lại cuộc đời mới nên giả vờ mất trí. Khả Tuyết gọi Cát Luân là ASơn-tên người chồng quá cố của mình vì họ có những nét khá giống nhau.Cát Luân vì đền ơn Khả Tuyết nên quyết định ở lại bên cạnh chăm sóc cô. Họ chung sống như vợ chồng nhưng chưa một lần Cát Luân tỏ thái độ vô phép với Khả Tuyết. Khả Tuyết dần dần yêu Cát Luân nhưng cô sợ nói ra những tình cảm thầm kín trong lòng sẽ khiến hắn rời xa nàng.Vả lại,cuộc sống tuy bấp bênh, khó khăn như thế nhưng nàng vẫn tạm hài lòng. Cho đến khi Thiên Thiên xuất hiện,Khả Tuyết cứ có cảm giác một ngày nào đó nàng sẽ mất ASơn của nàng một lần nữa.
- Em buồn gì vậy Khả Tuyết?
- Anh à, công trình sắp xong. Hay là chúng ta lại dọn đi nơi khác nhé?
- Đi đâu bây giờ?
- Em có người bà con ở Cát Lan , nơi ấy họ có một nông trại đang thiếu người trông coi.Chúng ta sẽ đến đó.
- Cát Lan à?
- Anh thấy sao?
- Thế cũng được. Tùy ý em thôi.
- Vậy nha, mai mình sẽ đi nha anh.
- Sao vội vàng như vậy? Cũng nên chia tay mọi người trước khi đi nữa chứ.
- Nếu vậy sau khi chia tay xong chúng ta sẽ đi ngay, càng sớm càng tốt, được không anh?
- Ờ,sao cũng được.
Hắn hiểu Khả Tuyết đang nghi ngờ và lo lắng điều gì đó. Chắc có lien quan tới sự xuất hiện của Thiên Thiên… Phụ nữ thật quá nhạy cảm. Khả Tuyết đang sợ Thiên Thiên lại tìm đến đây. Cô ấy không hiểu rằng Thiên Thiên và hắn…đã hết thật rồi.

oOo

Sáu tháng sau…

- Ngày mai anh đưa em đi chơi nhé!
Thiên Thiên nói và đưa ánh mắt long lanh về phía Trọng. Anh khẽ lắc đầu:
- Bữa khác được không? Mai anh phải ra nước ngoài công tác rồi.
- Tiếc thật.
- Sao em lại có nhã ý thế hả?
- Tại vì trường em đang xây dựng thêm phòng thi đấu đa năng đặt cạnh khoa báo chí của em, ồn chết đi được.
- Đó không phải là ý của cha em sao? Ông ấy là một trong những cổ đông lớn của trường. Ông ấy xây nó cũng là cho em khỏi phải đi đâu xa.
- Nhưng ồn thế làm sao mà tập trung học hành gì được. Vả lại cũng sắp hết học kỳ rồi, chỉ còn ôn tập đợi tới ngày thi thôi. Còn mấy bữa trước thì chạy vắt giò lên cổ vì mấy bài thuyết trình, mệt cả óc! Cho nên em quyết định cúp cua một vài ngày “xã stress”.
- Cô bé của tôi định quậy cho ra trò chứ gì? Hay là em đi với anh chuyến này đi.
- Hay quá! Em về nhà chuẩn bị hành lí đây!
Thiên Thiên nói và thoăn thoắt rời khỏi phòng làm việc của Trọng. Nhìn dáng dóc nhí nhảnh của cô nhóc khiến cho Dũ Trọng bật cười. Có vẻ như Thiên Thiên đã hoàn toàn vượt qua cơn sốc tình cảm ngày trước.Vì vậy anh không còn thấy lo lắng cho cô bé nữa. Thiên Thiên lại là Thiên Thiên rồi.

Thế nhưng một cú điện ngoài dự kiến đã khiến cho Trọng bỏ dỡ cả cuộc công tác quan trọng.
- Nó đang ở Cát Lan? Được rồi, mua gấp giùm tôi vé máy bay đến đó ngay hôm nay… Ừ, càng sớm càng tốt…
Trọng cúp máy. Vừa ngước lên thì thấy Cát Lan đã đứng ngay trước mặt.
- Trọng…
- Cát Lan, em mới đến hả?
- Em vừa vào thì nghe anh nhắc đến Cát Lan.
- À, anh đang nói sắp đến SN Cát Lan,cho nên phải chuẩn bị quà cho cô em gái của anh thôi.
- Không cần phải giấu đâu. Em biết rồi. Anh đến thành phố Cát Lan tìm anh Cát Luân chứ gì? Em đã nghe mọi người nói lại nên mới tới đây.
Trọng thở dài rồi nhìn Cát Lan.
- Không phải anh muốn giấu em. Anh định khi nào tìm thấy nó mới nói cho em biết. Đâu ngờ là…
- Em chuẩn bị hành lí cả rồi. Em muốn đi theo anh tìm anh ấy
- Cũng được. Nhưng chuyện này không nên cho Thiên Thiên biết.
- Em hiểu mà.
Nhưng Thiên Thiên đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện khi vừa định gõ cửa bước vào. Cô bé lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi quyết định không vào nữa.
“Hai người đó không muốn cho mình biết? Họ sợ điều gì chứ? Và tại sao Cát Luân lại chuyển đến Cát Lan vội vã như vậy? Hay là hắn muốn tránh mặt mình? Cớ sao hắn lại chạy trốn mình? Hắn bảo không yêu mình cơ mà? Hay là mình đã quá nhạy cảm. Hắn đến Cát Lan chỉ vì hắn cần phải đi đến đó thôi.”
Trọng chỉ kịp để lại cho Thiên Thiên một tin nhắn ngắn gọn rồi đi ngay.Thiên Thiên chẳng chút hờn ghen, dù biết bên cạnh Trọng là một cô gái khác, một cô gái rất yêu Trọng.Vậy mà lúc Cát Luân và Khả Tuyết tay trong tay, lòng Thiên Thiên đau như cắt.

Chẳng biết lủi thủi đi thế nào Thiên Thiên đụng phải Mộc Lan…
- Ơ, tôi xin lỗi.
- Xin lỗi?
Mộc Lan bất ngờ tát Thiên Thiên và cô nhóc chẳng kịp phản ứng…
- Chị…
- Tôi đến tìm cô đây.
- Tại sao?
- Đồ con hoang!
- Tôi không hiểu
- Mẹ tôi đã vào bệnh viện cấp cứu khi biết cha tôi còn có một đứa con riêng. Nó chính là cô. Cha tôi đã thừa nhận với tôi rồi. Mẹ tôi mà có mệnh hệ nào, tôi không tha cho cô đâu!
- Bác ấy…
Mộc Lan vẫn còn rất giận dữ…
- Đừng giả vờ ngơ ngác. Tôi nói cho cô biết. Dù cha có thừa nhận cô thì cô cũng đừng mơ một bước trở thành phượng hoàng.Tôi sẽ không bao giờ cho phép cô bước chân vào nhà họ Khưu để giành mất địa vị của mẹ con tôi.
Thiên Thiên nhìn thẳng vào mắt Mộc Lan, nói một cách cương quyết:
- Em chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh giành gì đó với chị cả.
- Nói thì dễ.Nhưng trong lòng cô nghĩ gì làm sao tôi biết được?
- Em thề trên danh dự của mình.Em chưa hề làm gì sai trái với mẹ con chị. Từ lâu em đã mong muốn được nhận chị. Nhưng em cũng không dám mơ tưởng nhiều, nhất là việc bước chân vào nhà họ Khưu. Hôm nay mọi chuyện vỡ lẽ em không muốn giải thích gì cho mình.Chị muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Mộc Lan nhếch môi cười mỉa mai…
- Đừng có chị chị em em ngọt ngào như vậy. Cô có biết ngay từ khi thấy cô đi cạnh Cát Luân, tôi đã rất ghét cô rồi hay không?
- Thì chị đã có được anh ta rồi còn gì?
- Tôi chỉ là một con cờ trong tay anh ấy thôi. Anh ấy đến nắm tay tôi còn không màng chứ đừng nói gì những lời yêu thương.
- Chính em đã thấy hai người trong khách sạn…
- Cô có tận mắt thấy chúng tôi làm gì sao? Anh ta bảo cô ngốc đúng là không sai.
- Nhưng Cát Luân đã thừa nhận…
- Lúc ấy tôi không hiểu anh ta đang làm cái trò gì. Chắc là anh ta đã chán ghét cô nên đã bày cái trò ấy. Nhưng sau đó tôi hiểu ra, anh ấy muốn cô hận anh ấy mà tự động tìm đến với Trọng, anh trai của anh ấy. Nếu không phải say đến không biết đường về thì Cát Luân sẽ chẳng bao giờ tiết lộ bí mật này. Kể cả hành động của Cát Lan cũng nằm trong sự tính toán của anh ấy. Anh ấy dựng nên biết bao chuyện là vì ai chứ? Cô hoàn toàn không đáng để Cát Luân làm như vậy.
Thiên Thiên níu lấy áo Mộc Lan. Nàng lãnh đạm gạt tay Thiên Thiên khỏi người mình như gạt đi một thứ kinh tởm…
- Anh ấy còn nói gì nữa?
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết?
- Em van chị, hãy cho em biết đi.Em cứ cho là mình đã hiểu anh ấy nhưng rõ ràng em không hiểu gì hết.Em xin chị mà, Mộc Lan…


Sự đau khổ của Thiên Thiên làm lung lay những cơn hờn ghen, căm tức trong lòng Mộc Lan. Điều gì đó làm động lòng trắc ẩn của nàng. Nàng vẫn cứ cái giọng hằn hộc mà nói nhưng Thiên Thiên cảm nhận được trong ấy có sự cảm thông.
- Thôi, chúng ta vào nơi nào đó nói chuyện. Ngoài đường không tiện đâu.
- Dạ.


Sau đó…

- Xin lỗi, khi nãy tôi quá nóng nảy.Tôi quá lo cho mẹ mình.Bà ấy đang hôn mê.Tôi cũng biết cha là người rất đào hoa.Có nhiều người đàn bà đã đi qua thời trai trẻ của ông, nhưng chuyện thế này là lần đầu tiên. Tôi thật sự bị sốc… Lâu nay tôi cứ tưởng tôi là đứa con duy nhất của ông.Tôi không ngờ còn có một kẻ khác chia sẻ tình thương của cha với mình.
- Cha rất thương chị.Ông kể nhiều về chị,những điều rất tốt .Chị sẽ là niềm tự hào của ông. Khi lần đầu ông xuất hiện trước mặt em, em cũng hoàn toàn ngỡ ngàng.Cũng có lúc em hận ông ấy, nhưng suy cho cùng, ông ấy là một người cha tốt, dù không phải là một người chồng tốt. Mẹ em… đã chết đi sau khi sinh em ra trong sự chối bỏ của người thân và bạn bè. Cha lo lắng cho em cũng phần vì sự hối hận với người đã chết…
- Vậy bấy lâu nay…Tôi sai rồi, người đáng thương là em chứ không phải mẹ con tôi.
- Em không muốn người khác thương hại mình.Chị yên tâm, em không bao giờ có ý nghĩ tranh giành gì hết với chị.Xưa kia đã không, tương lai cũng như vậy. Em mong bác gái sẽ sớm qua cơn nguy hiểm. Lúc đó em sẽ đến gặp bác ấy để giải thích.
- Cảm ơn…em.
Thiên Thiên chậm rãi ngước nhìn Mộc Lan và nói sau một hồi ấp úng…
- Em muốn biết chuyện… Em biết hỏi chị về điều đó thật là vô duyên ,nhất là khi em đã có bạn trai. Nhưng… em vẫn cứ muốn biết rõ thật ra chuyện gì đã xảy ra…
Mộc Lan thở dài…
- Tôi quen anh Luân từ thời đại học.Có rất nhiều người yêu mến, cũng như ganh ghét anh ấy.Anh ấy được mệnh danh là Hoàng tử của học viện Bestlaw, chắc là em cũng ít nhiều nghe những kì tích về anh ấy.
- Em có nghe.
- Một trong những người thầm yêu anh ấy, có cả tôi.Nhưng ngày đó anh ấy không hề biết yêu là gì, anh ta cao ngạo vì vẻ điển trai, thông minh, tài trí của mình.Anh ta từ chối tất cả bọn con gái.
- Cả chị ư?
Thiên Thiên ngạc nhiên. Mộc Lan đáp lại sự ngạc nhiên ấy bằng một nụ cười…
- Phải.Khi đó tôi không phải như bây giờ, chỉ là một con bé nhút nhát nhất trường.Sau khi tốt nghiệp, anh ấy được mời ở lại trường làm giảng viên nhưng anh ấy quyết định nhận một lời mời khác đó là sang Senbi du học để lấy danh hàm tiến sĩ của một đại học danh tiếng bên ấy.Chẳng hiểu vì sao, gần ba năm sau, tôi lại gặp anh ấy với một thân phận hoàn toàn khác.
- Có lần Trọng đã kể em nghe.Chính Trọng là nguyên nhân đẩy anh ấy đến bước đường đó.
- Chắc có lẽ vì vậy mà anh ấy tiếp cận em để tìm cách trả thù Trọng. Nhưng tôi biết, Luân đã yêu em thật sự.
- Vậy tai sao…
Thiên Thiên hỏi, nhưng câu hỏi như rơi tuột vào khoảng không của sự hoài nghi. Mộc Lan từ từ kể lại câu chuyện lần cuối cùng nàng gặp Cát Luân…
- Sau khi nghỉ việc ở công ty, Cát Luân gọi điện đến tìm chị. Chị đến quán Bar và thấy anh ấy đã uống rất nhiều rượu…



“- Luân, anh dừng lại đi.Anh muốn chết sao?Cớ gì anh lại hành hạ mình như vậy? Anh gọi em ra đây chỉ để thấy anh chết trong rượu thế này hả?
- Cô uống với tôi đi, Mộc Lan.
- Một ly thôi nhé.
Mộc Lan nhắm mắt,cố ực một phát cho hết ly.Luân cười thích thú.
- Khá lắm!
- Em uống rồi đấy. Anh nói xem, sao lại gọi em ra đây?
Cát Luân phì cười, ánh mắt mơ màng nhìn ly rượu…
- Nói trắng ra thì…cô là người duy nhất mà tôi có thể tâm sự lúc này…
- Không hiểu.
Mộc Lan không hiểu vì sao Cát Luân lại nói vậy. Hắn ngước lên nhìn nàng, nụ cười tắt lịm, thay vào đó là nét mặt chứa đầy sự ưu tư…
- Có gì mà không hiểu. Cô là nhân vật ngoài dự kiến trong kế hoạch của tôi,nhưng lại là vai diễn không thể thiếu.
- Kế hoạch gì? Vai diễn gì chứ?
Cát Luân lúc này nào có nghe Mộc Lan nói gì. Hắn cứ làu bàu như nói với chính mình:
- Giờ thì Thiên Thiên giận tôi, Dũ Trọng và Cát Lan giận tôi. Chỉ có cô là không giận tôi.
- Ai bảo không giận? Anh coi em là ai mà cứ gọi điện là em phải tới ngay chứ hả? Đây là lần cuối đấy!
- OK! Đây sẽ là lần cuối, được chưa nào?
- Ngang như cua.
- Uống tiếp đi, my friend há!
- Được, em sẽ uống với anh không say không về, nhưng anh phải nói em biết lí do tại sao anh lại muốn uống say tới như vậy?
Cát Luân đưa ngón tay lên môi, khẽ lắc đầu và lại mỉm cười…
- Bí mật. Một bí mật không nên có quá nhiều người biết.
- Vậy thì em về đây.
Mộc Lan toang bỏ về thì Cát Luân thình lình đưa tay ra giữ nàng lại. Ánh mắt hắn nhìn nàng tha thiết, như nài nỉ…
- Khoan. Tôi năn nỉ mà. Bạn ở lại một chút đi.
- Em là ai mà cứ hễ anh cần là phải chạy đến?
Mộc Lan nói một cách chua chát. Không phải cô không hiểu hai chữ “tự trọng” là gì. Nhưng cứ mỗi lần Cát Luân lên tiếng thì nàng lại làm theo như một con rối, và hoàn toàn tự nguyện…
- Tối sắp đi xa.
- Đi đâu chứ?
Cát Luân buống tay Mộc Lan ra, khẽ nhún vai.
- Không biết. Đi du lịch thôi mà.
- Giống như anh đang chạy trốn thì đúng hơn.
- Nói vậy cũng đúng. Phải, tôi chạy trốn… Trốn khỏi tất cả mọi người.
Rượu hết,hắn gọi thêm chai nữa.Mộc Lan ngăn lại.
- Chết thế này chẳng ra sao cả! Muốn uống chứ gì? Được , em uống với anh.
- Phải vậy chớ.


Mộc Lan ngồi xuống uống cùng Cát Luân. Có lẽ lúc này đây không phải chỉ có một mình Cát Luân là cần mượn rượu để say,để không còn nhớ, để quên mình là ai… Họ cứ thay nhau cụng từ ly này tới ly khác…
Chỉ sau vài ba ly,Mộc Lan đã ngấm rượu, đầu óc bắt đầu quay cuồng… Cát Luân cười thích thú, hét lên:
- Dở quá đi!
- Em không biết uống mà.
Cả hai đều nói nhựa nhựa, đều đã say bí tỉ. Đầu Mộc Lan quay quay, nàng mặc nhiên ngã người ra Salon chợp mắt một chút. Cát Luân tưởng Mộc Lan đã gục vì rượu, lắc đầu ngao ngán…
- Ê ngủ rồi sao? Vậy thì tôi uống một mình, không cần cô nữa. Cát Luân, uống tiếp nào! Mình phải uống cho quên hết mới thôi!


Hắn cứ thế mà rót, mà nóc từ ly này tới ly khác…
Nhưng …càng uống, nỗi đau khổ càng ngắm sâu vào máu hắn. Hắn gục đầu lên bàn và…khóc, giọt nước mắt của một thằng đàn ông.
- Thiên Thiên, anh xin lỗi…Anh rất yêu em, em có biết không ? Những gì anh làm đều có lí do cả. Dũ Trọng sẽ chăm sóc cho em, anh ấy sẽ là người chồng tốt của em. Còn anh chỉ là một kẻ giả dối,lọc lừa. Giá như anh đừng nhúng tay vào cái trò trả thù đáng khinh này thì anh sẽ không biết tới Khưu Thiên Thiên, và anh sẽ không phải đau đớn như bây giờ. Anh biết, nếu anh còn ở đây thì em và Trọng không thể nào tiến triển xa hơn được. Cho nên anh sẽ đi. Đi đến một nơi không ai biết đến mình.Thời gian sẽ xoa dịu vết thương lòng của em và của anh. Cứ trách anh, cứ hận anh đi, nếu như điều đó làm em bớt tổn thương... Suốt đời này, anh chỉ yêu một mình em mà thôi,Thiên Thiên à... Xin lỗi em… Anh thật sự xin lỗi em…
Hắn quơ lấy chai rượu lên uống ực cho đến hết chai, sau đó để lại trên bàn tất cả số tiền của hắn có được từ đồng lương của mình. Hắn nhìn xuống Mộc Lan và khẽ vuốt ve mái tóc của nàng.
- Mộc Lan, xin lỗi cô. Cô là người vô can trong chuyện này. Nếu một mai có gặp Dũ Trọng, nhắn anh ấy hãy chăm sóc tốt cho Thiên Thiên và em gái Cát Lan của tôi. Nhắn lại với Cát Lan là tôi xin lỗi cô bé, anh không nên dùng em như một con cờ.Hãy tin rằng:anh Luân luôn thương yêu và nhớ đến em…
Hắn nói xong rồi lảo đảo bỏ đi…”
- …Khi ấy, tôi không hoàn toàn thiếp đi nhưng tôi không thể ngồi dậy được.Tôi cứ thế ngủ say cho đến trưa hôm sau.Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp Cát Luân.


Mộc Lan nhìn Thiên Thiên.Nàng biết cô bé vẫn còn quan tâm đến Cát Luân, cho nên mới bận tâm lí do Cát Luân hành động như vậy. Câu chuyện đã dứt nhưng ánh mắt Thiên Thiên vẫn dõi đâu xa xôi, nét mặt bần thần…
- Thiên Thiên, em có sao không?
Thiên Thiên nhìn qua Mộc Lan, cười nhẹ rồi lắc đầu…
- Không… Em không sao. Em đang suy nghĩ… Thật ra trong lòng Cát Luân…em giữ vai trò gì? Em có phải chỉ là một món hàng cho anh ta muốn nhường lại cho ai thì nhường hay không?
- Em không hiểu đâu, tính tự ái của Cát Luân rất cao. Anh ấy đang mặc cảm là một con nghiện, một người thấp kém, nghèo hèn và tương lai thật đen tối.Anh ấy biết không thể đem lại cuộc sống tốt đẹp cho em nên quyết định bày tất cả những trò đó để em quên anh ấy mà yêu Trọng.Con người thông minh đó rốt cuộc cũng mắc phải một sai lầm to lớn.Tình cảm con người là thứ không thể điều khiển được. Cho nên, kết quả chỉ khiến cho ba người Trọng- Luân và em đau khổ.
- Còn chị?
Thiên nhìn Mộc Lan. Cô biết Mộc Lan nói người khác nhưng bản thân nàng có hạnh phúc, vui vẻ gì đâu? Ngạc nhiên thay, Mộc Lan chỉ cười một cách bình thản…
- Ngay từ đầu tôi đã biết mình không thể chen vào những tình cảm mà anh ấy dành cho em.Tôi không quá hi vọng cho nên không quá thất vọng
- Chị là cô gái rất kì lạ, rất kiên cường.


- Em cũng đang cố tỏ ra như vậy kia mà. Chỗ yếu đuối của con gái chính là ở chỗ họ cứ tỏ ra quá kiên cường nhưng trong thâm tâm thì lại quá yếu đuối.
- Có phải đây là điểm giống nhau của hai chị em mình không?
Hai người nhìn nhau thật lâu rồi Mộc Lan mới khẽ gật đầu.
- Tôi phải về.
- Chị!
- Cái gì nữa nào?
- Em cảm ơn chị.
- Không có gì đâu. À,sau chuyện này em có định đi tìm Cát Luân không?
Thiên Thiên khẽ lắc đầu…
- Em…chắc là không đâu.
- Sao vậy?
- Anh ấy đang yên ổn với một cuộc sống mới,một gia đình mới. Mấy tháng trước em có gặp anh ấy. Anh ấy đã có gia đình rồi chị à.
Mộc Lan nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiên Thiên, hỏi một cách chân thành…
- Chị muốn hỏi: nếu ngày đó em biết được sự thật về Cát Luân sớm hơn, em sẽ coi thường, sẽ khinh anh ấy hay …em vẫn yêu anh ấy?
- Em không biết nữa. Chị nói thử xem em sẽ thế nào đây.
- Câu hỏi đó chỉ có em mới có thể trả lời. Cho dù đã gây ra những sai lầm gì thì…tình yêu anh ấy dành cho em là không thể giả được, cho dù đó là một diễn viên xuất sắc trên sân khấu thì cũng không thể yêu thương chân thật hơn thế. Mà cuộc đời tuy được ví như cái sân khấu, nhưng dù thế nào thì cũng không hoàn toàn là một sân khấu. Em hiểu tôi muốn nói gì chứ?
- Em hiểu.
- Bye nhé nhóc!
- Bye bye…
Về Đầu Trang Go down
 
Nước mắt ngọc trai màu đỏ( phần 20 )
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ(phần 6)
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ(phần 7)
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ(phần 8)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long :: Thư viện :: Truyện-
Chuyển đến