Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Chào mừng bạn đến với diễn đàn cựu học sinh lớp 9A trường THCS Thịnh Long
♥️♪ ─» Hãy giữ một người bạn chân thành với cả hai tay của bạn «─ ♪♥️
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Chào mừng bạn đến với diễn đàn cựu học sinh lớp 9A trường THCS Thịnh Long
♥️♪ ─» Hãy giữ một người bạn chân thành với cả hai tay của bạn «─ ♪♥️
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long

Nơi để mọi người gặp gỡ
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Similar topics
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
Latest topics
» bài thơ Con Gái
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty09/05/14, 09:17 pm by peduong111

» Hạnh Phúc và đau Khổ
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty09/05/14, 09:07 pm by peduong111

» toi quy ban toi lam
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty15/09/12, 07:40 pm by ngocthy1502

» Tình yêu và Google !
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty06/07/12, 09:07 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Truyện Audition.....Linh hồn của ác quỷ
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty04/07/12, 08:39 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Stadium Pop up greeting cards for euro
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty25/06/12, 03:24 pm by Admin

» Ước mơ là ko chờ đợi!!!
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty25/06/12, 03:11 pm by Admin

» PHÂN TÍCH GÁI XẤU Hjx cung may lop 9a toan girl xinh ak
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty25/06/12, 09:03 am by emlagi_trongtraitimanh_99

» Bí mật của tình bạn
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty25/06/12, 08:18 am by emlagi_trongtraitimanh_99

Top posters
Mr.H
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
Admin
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
chuotsun
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
nh0c_nghick
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
ngoisaoxaxoi_8795
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
DonJuan_is_me_1610
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
emlagi_trongtraitimanh_99
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
giecmani_2701
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
cristianoronaldo
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
peduong111
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_lcapNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Voting_barNƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Vote_rcap 
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of Lớp 9A _THCS Thịnh Long Khóa 2006-2009 on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long on your social bookmarking website
Keywords
Statistics
Diễn Đàn hiện có 155 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: siubi

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 357 in 336 subjects
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 25 người, vào ngày 19/09/21, 12:52 pm

 

 NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ

Go down 
Tác giảThông điệp
Mr.H
General
General
Mr.H


Tổng số bài gửi : 170
Points : 2147493375
Reputation : 0
Join date : 04/01/2011
Age : 28
Đến từ : Thịnh Long Hải Hậu Nam Định

NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty
Bài gửiTiêu đề: NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ   NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ Empty06/01/11, 04:35 pm

CÁC NHÂN VẬT:
- Tiêu Dũ Trọng: biệt danh Trọng Lì, một nhân vật có máu mặt trong giới xã hội đen Xuân Mộc, 25 tuổi, một kẻ bề ngoài lãnh đạm nhưng bên trong lại chứa chan tình cảm.
- Khưu Thiên Thiên: 17 tuổi rưỡi, một cô bé hào hiệp, dễ thương, hồn nhiên, suy nghĩ rất đơn giản, thẳng thắng trong tình cảm, dám yêu dám nói.
- Gia Cát Luân: 23 tuổi, một gã có đầu óc hết sức thông minh nhưng lại cam tâm chịu nhục trước Dũ Trọng vì sức lôi cuốn của ma tuý, là kẻ nghiện ngập và chỉ biết bám váy cô em gái làm ca sĩ ở phòng trà mà sống lay lất như một kẻ vô công rỗi nghề vô dụng.


TÓM TẮT

Khưu Thiên Thiên là một cô nhóc 17 tuổi giỏi võ,cháu gái của một nữ cảnh sát và là con gái riêng của tỉ phú Khưu Tuấn. Một ngày nọ,vì cứu người mà Thiên Thiên tình cờ gặp Dũ Trọng- một tay anh chị nức tiếng tại Xuân Mộc. Anh yêu cô bé từ giây phút đầu tiên…

Hơn 1 năm sau, Trọng gặp lại cô bé ngày nào nay đã là cô học sinh lớp 12 của học viện Xuân Mộc. Anh đã quyết định yêu cô bé suốt đời. Sự quan tâm của Trọng đã khiến Thiên Thiên cũng hơi có chút tình cảm với anh… Giữa lúc đó,một chàng trai tình cờ (hay cố ý) xuất hiện trong cuộc đời cô bé Thiên Thiên khờ khạo,bướng bỉnh. Đối mặt với hai chàng trai, Thiên Thiên như con thuyền nhỏ giữa hai dòng nước chảy ngược.Chuyến du khảo ở đảo Cá Vàng đã lưu lại trong Thiên Thiên những kỉ niệm đẹp.Cô bé và Cát Luân vô tình lạc trong rừng và tìm được đền thần Cá Vàng trong truyền thuyết. Tại đây, Cát Luân đã tặng cho Thiên Thiên viên Ngọc Trai Đỏ, viên ngọc trai hộ mệnh gắn với nó là một câu chuyện cảm động… Thiên Thiên bắt đầu xác định rõ tình cảm của mình hơn.








***Bivian: Chào mừng bạn 1 lần nữa bước chân vào thế giới Bivian . Bạn đã sẵn sàng nghe tôi kể tiếp 1 câu chuyện nữa xảy ra trong thế giới Bivian hay chưa?

Câu chuyện này xảy ra ở đất nước Ocean - 1 đất nước được bao quanh toàn là biển và biển , ngoài ra còn có rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ ngoài khơi , và 1 trong ~ điểm đến du lịch nổi tiếng là đảo Cá Vàng . Thủ đô của Ocean là Xuân Mộc , 1 trong thành phố giàu có,hiện đại nhất Thế giới Bivian . Bạn sẽ từ từ khám phá nó qua ~ câu chuyện tôi kể .
Câu chuyện này có đề cập tới 1 truyền thuyết tồn tại ở hòn đảo Cá Vàng từ xa xưa , hoàn toàn là do Bi tui nghĩ ra ,ko sao chép ,ko mượn từ đâu hết ,nếu có trùng hợp chỉ là sự ngẫu nhiên ...

Nào , vì giờ Bi vào học rồi lên bắt đầu từ tuần sau ,truyện này sẽ được post mỗi tuần định kỳ vào tối thứ 7 .
Hẹn gặp lại
Bivian
--------------------------------------------------------------------------------

Chương 1 : Tiếng sét ái tình
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian


Thành phố Xuân Mộc năm XXX1…
Mang tầm vóc một quốc gia giàu có bậc nhất thế giới, kéo theo tốc độ phát triển đến chóng mặt của đất nước, Xuân Mộc cũng trở thành 1 thành phố phức tạp nhất với hệ thống thế giới ngầm đầy rẫy tội ác , bạo lực.Và 1 trong những kẻ có thế lực của thế giới xã hội đen ấy là 1 kẻ có tên Trọng Lì.
Hắn xuất thân trong gia đình triệu phú giàu có.Từ nhỏ hắn đã được huấn luyện để trở thành 1 tay sừng sỏ trong giới.Hắn cầm đầu đường dây buôn bán Heroin với 1 lô trở thủ đắc lực thuộc mọi giới, từ ngành tư pháp tới giới doanh nghiệp.Đàn bà đối với hắn chỉ như là 1 thứ trò chơi biết nói và biết tiêu tiền.
Thế nhưng 1 cô bé 16 tuổi với trái tim đầy nghĩa khí đã dễ dành quật ngã con tim chai sạn của gã chỉ sau lần gặp đầu tiên… Cô bé ấy thế nào mà tài giỏi tới vậy ?

Họ gặp nhau trong 1 hoàn cảnh không mấy hay ho vào 1 buổi tối mùa hè. Đó là cái lần Trọng Lì đang tiến hành một vụ thanh toán cá nhân trong quán cafê VioletSun thì đã gặp sự ngăn cản của cô bé mà Bivian sắp kể.
Hôm ấy, cô bé của chúng ta có hẹn với vài người bạn uống nước ở quán Cafê đó thì bất chợt có 1 chiếc xe hơi màu đen mới cáu cạnh thắng gấp trước của tiệm , xém chút là va vào bàn cô bé và các bạn đang ngồi trước quán. Cô nhóc nhìn lên ,chậm rãi quan sát kẻ hách dịch mới đến. Cửa xe mở,bước ra đầu tiên là 1 gã to béo có đôi mắt ti hí , cái mặt rổ to bè và cái cổ múp míp khiến hắn trông thật khó phân biệt đâu là thân , đâu là đầu. Ngay sau khi bước ra , thêm chừng 4 tên nữa cũng xuống theo . Sau đó,gã mập vội vàng khúm núm chạy qua cửa phía kia mở cửa cho “sếp” . Cô bé nghĩ vậy. Và cô đã đúng . Sếp của gã mập là 1 tên con trai rất khôi ngô với ánh mắt cương nghị , phớt đời , phong trần và cái miệng khinh khỉnh,ngạo đời… Hắn ta không đẹp trai lắm nhg đủ sức thu hút ánh nhìn của bất cứ cô gái nào ngay cái nhìn đầu tiên bởi vẻ đàn ông khá “ngầu”. Hắn ta chính là Trọng Lì mà cả Xuân Mộc ai cũng biết- trừ cô bé . Cô bé này thường ko mấy quan tâm thế giới chung quanh mình ra sao, chỉ biết sáng học , tối đến võ quán , rãnh rỗi thì đi chơi cùng bạn bè , rất vô tư vô lo. Cô bé ko đẹp nhg khá dễ thương với mái tóc ngắn củn cỡn như con trai, khuôn mặt hằn lên vẻ ngây thơ “vô tội”.
Trọng ko mấy chú ý tới cô nhóc lúc ấy. Hắn cười khỉnh khi vừa bước khỏi xe,ngoắt tay 1 cái là đám đàn em ra sau xe mở cốp lấy ra nào là dao, mã tấu và gậy gọc. Khách khứa sợ sệt bỏ chạy dù ly nước người ấy đợi đã lâu anh bồi chỉ mới đem ra.Anh bồi khi ấy cũng thật đáng thương, lúng túng làm rơi cả ly và khay đựng nước lên người mình , vội vã chạy vào trong . Trọng nhếch môi , hắn cười rồi rút cặp kính vắt trước ngực đeo vào. Như thể đó là một “ám hiệu ngầm”,đàn em của Trọng túa vào trong ,trong lúc đó hắn thủng thẳng ngồi xuống ghế , nhìn trời , nhìn mây như là vô can – dù bên trong quán vang lên tiếng đập vỡ,tiếng đàn em Trọng la hét hỏi ông chủ quán với mấy người nhân viên… Bạn của cô nhóc kéo tay cô đi chỗ khác,nhg nhóc lì cứ ngồi ì ko nhún nhít. Họ đành bỏ đi vội vã dù với vẻ vẫn hơi lo lắng vì cô nhóc còn ngồi đó . Trọng nhìn theo,hắn cũng thừa biết mấy cô nhóc kia sẽ đi gọi cảnh sát,và chỉ trong chừng 5-10p nữa, nơi này sẽ ngập màu áo đen cảnh sát. Hắn ko lo lắng , vì nếu cảnh sát xuất hiện vào phút thứ 10 thì hắn và bọn đàn em đã biến mất ở phút thứ 9 rồi.
Hắn đảo mắt qua và thấy cô nhóc nhìn mình . Trong quán dường như chỉ còn 1 cô khách duy nhất là cô nhóc.Hắn hơi ngạc nhiên khi cô không có vẻ như sợ sệt. Hắn cười với cô.
Cô nhóc ko quan tâm. Cô đứng lên và đi vào trong quán. Hắn ngạc nhiên lần 2 và chăm chú dõi theo cô nhóc khi cô thản nhiên bước ngang mặt hắn.Cô đã ra tay đánh trọng thương vài tên trong bọn đàn em của Trọng bằng những đòn đá điêu luyện,kỹ thuật ra đòn và tung cước vừa nhanh,vừa chuẩn!
Trọng thú vị dõi nhìn. Lần đầu có 1 cô gái khiến cho hắn phải ngoái nhìn dù cô chẳng kiêu sa,chẳng đài cát , và cũng chưa cất lời nào từ lúc hắn đặt chân tới…
Nếu 1 tên côn đồ thì có lẽ với cô bé là chuyện nhỏ ,nhg khi chúng có 4 tên thì cô nhóc khó trở tay. C con gái cũng chỉ là con gái,cô bé bị đàn em của Trọng bắt lại…
- Con nhóc này thật giỏi nhỉ?
Gã con trai to béo túm tóc cô bé quăng vào 1 góc. Cô bé đau nhg vẫn quắc mắt nhìn gã , nói qua kẻ răng, đầy đe doạ…
- Các người ỉ đông ăn hiếp 1 cô gái thì anh hùng lắm sao? Cũng chỉ là một lũ thất phu! Có giỏi thì thả chị ra rồi mình đánh tay đôi đi .
- Con khốn này…
Gã béo định đánh tiếp thì cô bé đã nhanh chân đạp ra tên đó ra.Thình lình hắn ta điên tiết rút dao ra định xử cô bé luôn thì 1 bóng người lao ra hứng cho cô bé nhát dao đó. Máu văng phún những tia nhỏ vào người cô bé.
Bóng người ấy là Trọng. Hắn ôm 1 bên cánh tay cho máu đừng chảy ra quá nhiều… nét mặt lạnh tới bình thản…
- Đại ca! Em… Gã mập lúng túng…- Đại ca có sao ko? Sao lại…
Gã mập có vẻ ngạc nhiên khi đại ca gã lại ra tay che cho con bé nhiều chuyện, cản trở gây rắc rối kia.
- Rút hết đi,đã quá giờ rồi.Cảnh sát đang tới.Bọn họ mà tới là phiền phức .
- Nhưng anh đang…
- Biến! Tao tự lo được.

Bọn họ gật đầu rồi bỏ đi.Thiên Thiên lo lắng lấy khăn tay chặn máu cho cánh tay Trọng đừng chảy ra nữa.
Cô bé nhìn hắn thắc mắc:
- Sao hắn cứu tôi?
- Tôi thích. Không được sao?
Hắn cừơi.Nét mặt hắn cau lại lộ sự đau đớn.Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi ngoài kia.Cô bé dìu hắn luồn ra ngả sau trốn đi…
Khi đã thật sự an toàn,Thiên Thiên nhìn Trọng,ko biết phải cảm ơn hay bỏ mặc hắn ta lúc này.Nhg cuối cùng cô bé vẫn quan tâm hỏi:
- Tôi đưa anh đến bệnh viện được ko?
- Ko cần.
- Máu vẫn ra nhiều, tôi sợ…
- Tôi quen rồi. Chuyện nhỏ thôi mà.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế đá công viên trông rất thảnh thơi.
- Vẫn câu hỏi cũ: sao anh lại cứu tôi?
- Tôi ko muốn vợ tương lai của tôi lại bị một vết sẹo ko đáng có.Nhóc,tôi đã thích em rồi đó.
- Ơ…
Trọng bất ngờ kéo Thiên Thiên lại gần rồi hôn lên đôi môi của cô bé. Hắn giữ cô bé trong vòng tay mình bằng sức mạnh của một gã con trai mà cô bé khó thoát ra được.Một hồi lâu,chừng 1 phút, cô bé xô mới xô được Trọng ra, tức giận bỏ đi.
- Nếu ko phải vì anh đã đỡ gìum tôi 1 nhát dao thì anh coi chừng đó!
- Nhóc,anh chỉ…
Hắn định đuổi theo nhưng vì mất quá nhiều máu, hắn dần kiệt sức.Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng cô nhóc tới lúc cái dáng nhỏ thật sự mất hút. Mắt anh khép lại…
Sau đó ko lâu có người đến đưa hắn đến bệnh viện.Người báo tin là một cô bé…Hắn hoàn toàn ko biết gì hơn về cô bé đó, người con gái mà hắn đã yêu ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên.Và hắn đã thề sẽ tìm cho bằng được người con gái đó… dù cho tận chân trời góc bể !


--------------------------------------------------------------------------------
thay đổi nội dung bởi: Tiểu Hổ Bivian, 03-02-2009 lúc 11:36 AM.


Tiểu Hổ Bivian
Xem hồ sơ
Tới trang web của Tiểu Hổ Bivian
Tìm bài viết của Tiểu Hổ Bivian

03-02-2009, 02:05 PM #3
Tiểu Hổ Bivian
Tiểu học - Đại học chữ to





Tham gia ngày: Jan 2009
Nơi Cư Ngụ: Nơi nào có gió...
Bài gởi: 308
Giới Tính: mixed sexual
Đô: 2,534 Chương 2: Gặp lại oan gia

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 2: Gặp lại oan gia
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian

Hơn 1 năm sau…
- Khưu Thiên Thiên giáp đỏ thắng tuyệt đối, đoạt chức quán quân giải vô địch Thanh thiếu niên lứa tuổi 16-18 năm XXX2.
- Yeah!
Thiên Thiên nhảy cẫng lên, sung sướng ôm chầm lấy huấn luyện viên.Nỗ lực mấy năm qua của cô bé giờ đã gặt hái được thành công mỹ mãn.Tiền đề của cô gái đó ko dừng lại ở đó mà sẽ còn tiến thật xa.Đó là nhận xét khá khách quan của phóng viên Mộc Lan,phóng viên nổi tiếng tờ báo “Stairs” rất có tên tuổi.
Ngay sau khi nhận giải, Thiên Thiên đón xe đến ngay nhà hàng Rex vì cuộc hẹn với 1 người đàn ông.Cô bé rất nôn nao khi gặp người đàn ông này…
- Xin lỗi, tui đến trễ.Ông đợi có lâu ko?
Cô nhóc vội vã vừa lau mồ hôi,vừa ngồi xuống chộp ngay ly nước của ông ta uống lấy uống để.Ông cười rồi đặt trước mặt cô 1 món quà-1 con búp bê Senbi truyền thống làm bằng thủ công tinh xảo. Ông nói:
- Chúc mừng con,1 nhà vô địch mới.
Thiên Thiên cầm lấy con búp bê và nghiên đầu nhìn ông ngạc nhiên
- Sao ông biết?
- Cha vừa xem tivi.Con đã thi đấu rất tuyệt.Cha thật tự hào.
- Di truyền của mẹ tui đó.
Thiên Thiên tự hào . Người đàn ông đẩy Menu qua cho cô nhóc rồi bảo:
- Con ăn gì cứ gọi.
- Tui ko thấy đói.Ông dẫn tui đi chơi đi.
- Con gái muốn gì cha cũng chìu mà.Con muốn đi đâu?
- Ưmh…Công viên thiếu nhi,nha?
Thiên Thiên nghĩ 1 lúc rôì trả lời .

Thiên Thiên là con gái của tỉ phú Khưu Tuấn và nữ võ sĩ Thiết Lâm.Thời trước, ông Tuấn là 1 doanh nhân thành đạt và khá đào hoa.Tuy đã có vợ con nhưng ông vẫn bí mật quan hệ với nhiều phụ nữ khác và sinh ra Thiên Thiên.Mẹ cô bé mất ngay sau khi sinh cô ra.Từ nhỏ, Thiên Thiên đã sống với người dì, là đội phó của đội điều tra bài trừ ma túy. Từ bé,Thiên Thiên rất khao khát có 1 người cha.Cách đây 5 năm, dì Linh đưa một người đàn ông đến trước mặt cô và bảo đó là cha ruột của cô-người mà cô vẫn thường thấy xuất hiện trên truyền hình.Đối với cha, cô bé vừa thương vừa hận.Tuy chưa bao giờ gọi cha xưng con nhưng trong thâm tâm ,Thiên Thiên rất trân trọng những giây phút gặp gỡ bí mật giữa 2 cha con.
Với tỉ phú Khưu Tuấn,Thiên Thiên là đứa gái con mà ông quý hơn cả sinh mạng của mình.Nếu không vì người vợ hay đau yếu của mình thì có lẽ ông đã công khai thừa nhận Thiên Thiên.Cô bé thì lại không quan tâm điều đó.Điều cốt yếu cô bé hiểu được là cha rất yêu cô và cô cũng rất yêu cha mình.Dù hiện giờ cô vẫn chưa muốn gọi cha xưng con.
2 cha con đang vui chơi rất vui ở khu trò chơi thì thoắt 1 cái,ông Tuấn biến mất.Thiên Thiên đang định chơi trò lượn vòng nhg không thấy ông liền dáo dát tìm:
- Cha, ông ở đâu vậy?Cha ơi!Cha…
Thiên Thiên nép qua 1 góc khi thấy cha đi cùng chị Mộc Lan-người chị cùng cha khác mẹ,xinh đẹp và tài giỏi của mình.Sự hân hoan của cô bé nãy giờ biến mất.Thiên Thiên hiểu thân phận của mình, cô bé lủi thủi bỏ đi.Ông Tuấn thấy Thiên Thiên nhưng đành ngậm ngùi.Ông không thể làm cách nào khác.Ông thương Thiên Thiên vô hạn…
* * *
- Chết đi, đồ chó!Mày tưởng muốn thoát khỏi đại ca tao là dễ lắm hay sao? Cả Xuân Mộc này đại ca tao đã nói mày là con chó anh ấy nuôi rồi thì không có đứa nào dám đứng ra cho mày đâu,hiểu chưa ?
Gã thanh niên bị đánh đến mình mẫy xơ xác,mặt mày máu me,thâm tím .Khi gã mập định phang cho cái gã đang nằm lê lết dưới đất ấy một đòn chí mạng bằng cậy gậy bóng chày thì bất ngờ khúc cây mà gã cầm bị đá văng khỏi tay.Người vừa làm việc ấy là Thiên Thiên hào hiệp của chúng ta. Điên tiết, nguyên một đám xông lên nhưng không sao chạm vào Thiên Thiên dù chỉ một sợi tóc. Thiên Thiên hôm nay đã khác Thiên Thiên của hơn 1 năm về trước nhiều.
Sau 5 phút, cả bọn kia đứa đau đớn vì bầm mắt,đứa ôm bụng lăn lê bò càng. Chỉ còn gã mập là còn đứng vững, Thiên Thiên định tung đòn đá quyết định thì gã mập la lên.
- Khoan!Ko đánh nữa,bọn tôi thua rồi. Cô thắng rồi ,được chưa !
- Đầu hàng hả?Cũng biết khôn đó!
Thiên Thiên thu cước lại ,phủi tay,vẻ mặt thật tự tin. Gã mập lân la lại gần cô nhóc
- Chúng tôi chịu thua.Nhưng …hình như chúng ta đã gặp nhau thì phải?
- Tôi ko nhớ. Cô nhóc lắc đầu.
- Hơn một năm trước,tại quán VioletSun.Cô bé ngày đó phải là cô ko?
Thiên Thiên cố lục lọi trí nhớ hết sức tồi của mình khoảng 30 giây mới từ từ nhớ ra
- Tôi nhớ…có 1 lần tôi và mấy người bạn tới đó.Có 1 đám côn đồ, rồi… A!có 1 người…đã đỡ giùm tơi 1 nhát dao.Và sau đó…À,tôi nhớ mấy ngừơi rồi! Mấy thằng du côn lúc đó là mấy người phải ko?
Gã mập cười hớn hở.
- Đúng là cô rồi!Đại ca chúng tôi đã tìm cô hơn 1 năm nay rồi. Anh ấy phát khùng lên vì tìm cô đó.
- Tìm tôi làm gì?
Vừa nói, Thiên Thiên vừa dìu người thanh niên kia dậy.
- Anh có sao ko?
Gã chẳng nói gì
- Sư tỉ à,nó đắc tội với đại ca.Đại ca đã bảo tụi em dạy dỗ nó đó.Quan tâm nó làm gì?
- Mạng người ko phải cỏ rác.Tôi ko thể để những việc ỷ đông hiếp yếu lại phơi bày trước mắt tôi.
- OK! Bọn này sẽ tha mạng cho nó ,nhưng sư tỉ phải theo tụi này về gặp đại ca
- Mơ đi!
- Đại ca sẽ giết tụi em mất thôi.
- Cũng được.Để các người hiểu mùi vị đau đớn là thế nào .Mau đưa đây.
Thiên xoè tay ra. Phát Rô-tên gã mập- ngạc nhiên:
- Đưa gì ạ?
- Tiền bồi thường cho anh ta. Muốn đánh bài chuồn hả?
Nhg gã thanh niên kia gạt tay cô bé ra, tự đứng dậy với vết thuơng khắp ngừơi…
- Ko cần…sự thương hại khốn nạn của các người. Để tôi yên…
Hắn thều thào, khó nhọc đứng lên. Hắn nhìn Thiên Thiên trong vài giây rồi quay đi.Cái nhìn của hắn gợi cho Thiên 1 điều gì đó đầy lòng trắc ẩn.
Phát Rô sắn tay áo lên,hăm hở nói:
- Để em dạy nó lễ phép với tỉ.
Thiên Thiên khoát tay:
- Thôi, để cho hắn đi.
- Vậy tỉ về gặp đại ca nhé!
- Mơ đi!

Trọng đang chơi Bida.Một người vào thỏ thẻ bên tai. Khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên sáng rỡ.Hắn quăng dây cơ đi rồi vội vã đi ngay.
- Có thật cô bé đó ko?
- Thật mà.Tụi em đã bị đánh tơi bời. Em theo tỉ ấy về tận nhà.
Nói rồi gã rút quyển sổ tay nhăn nhúm,nhàu nát ra,cố gắng đọc ~ chữ “rồng bay phượng múa” của mình 1 cách khó khăn. Trọng giật lấy. Hắn đọc rồi tung quyển sổ lên trời,cười Khà Khà .
- Giỏi lắm !
Phát nhặt quyển sổ lên , đọc lớn ~ thông tin mình tìm được:
- Tỉ ấy là Khưu Thiên Thiên,học lớp 12A1 trường Xuân Mộc.Là tuyển thủ đội tuyển võ thuật quốc gia.Tuy nhiên…
- Sao?
- Là cháu ruột của nữ thanh tra Thiết Linh,đội phó đội bài trừ ma túy. Em e…ko ổn đâu.
- Vậy thì đã sao chứ? Vậy mới vui.Thiên Thiên em ko thoát được anh đâu.
Phát lắc đầu. Đại ca Trọng đã gục đổ trước con nhóc lớp 12 miệng tanh mùi sữa. Cô ta lại là người nhà của 1 cách sát , chuyện này rồi sẽ ko đơn giản nữa. Đây dường như ko phải là tín hiệu tốt…

Ngôi nhà Thiên Thiên ở là một căn hộ nhỏ và khá giản dị có 2 tầng.Vào một buổi chiều đẹp trời cuối tuần, Thiên Thiên đang bận dọn dẹp phòng mình,thì có tiếng xe mô tô “Grừm Grừm” dừng lại trước cổng nhà Thiên Thiên…
- Thiên Thiên!
Nghe gọi cô bé lú đầu ra ngoài lan can.
- Ai kiu tui?
Và cô nhóc thấy 1 người con trai vừa lạ mà cũng vừa quen ngước lên nhìn cô cười toe toét tới… vô duyên…
- Nhớ anh ko?
- Anh là ai?Tui đang lau nhà,đừng làm phiền!
Thiên Thiên chui vào.Cô bé tự lục lọi bộ nhớ-cô nhóc có một bộ nhớ hết sức lung tung,bừa bộn.Cái nụ cười của gã gợi cho cô 1 điều gì đó. “Là anh ta ư?Sao anh ta mò tới đây đc nhỉ?” Thiên Thiên bắt đầu nhớ ra.
- Nhóc,ko nhớ anh thật sao?
Ngay sau đó cô lại thò đầu ra.
- Nhớ rồi! Anh là đồ ăn cướp !
Từ “ ăn cướp” mà Thiên dung ở đây chính là… cướp mất nụ hôn đầu đời của cô nhóc! Ngay sau câu nói lúc nãy,Thiên Thiên đổ nguyên 1 xô nước xà phòng xuống ngay đầu Trọng.Vừa vuốt nước xuống, hắn vừa cáu kỉnh.
- Em quá đáng lắm đó!
- Biến đi!Nếu ko dì tôi về là còn chết đó.
Thiên vừa nhắc, Trọng đã nhận được điện thoại của Phát Rô báo xe của Thiết Linh đang về tới.Hắn hét lớn.
- Mai hẹn em 5h tại quán Bar Lưu Linh.Nếu em ko tới anh sẽ vào tận lớp cho mà xem. 12A1 học viện Xuân Mộc đúng không? Anh biết chỗ đó rõ lắm.
Hắn quay đầu xe và vọt như bay.
- Hây!
Thiên Thiên thở dài
“Họa từ trên trời rơi xuống.Thiên Thiên, mày khổ rồi đây”.


~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~


"Quỷ dữ sẽ yêu tôi vì thân xác bên ngoài tội lỗi. Và những thiên thần sẽ yêu trái tim và trí tuệ của tôi, vì ở nơi đó họ sẽ không bao giờ khám phá hết.... một thiên đường!"




Tiểu Hổ Bivian
Xem hồ sơ
Tới trang web của Tiểu Hổ Bivian
Tìm bài viết của Tiểu Hổ Bivian

03-02-2009, 03:53 PM #4
haniharwood
..:: Daisy::..





Tham gia ngày: Jan 2009
Nơi Cư Ngụ: nơi đâu có phu quân
Bài gởi: 394
Giới Tính: N
Đô: 94

--------------------------------------------------------------------------------

ss ơi ! Xin thất lể nếu nói ko đúng nhá . Cái fic này hình như là fic dở nhất của ss àh . Fic này, xây dựng nhân vật Trọng Lì và Thiên Thiên chẵng để ấn tượng chẵng mấy khả quan . Phải, cộng nhận cô bé này cá tính nhưng cái kiểu cá tính này thì thật ... Đoạn đầu ko sao nhưng cái đoạn

Trích:
- Anh là ai?Tui đang lau nhà,đừng làm phiền!

Ai đời có khách mà lại nói như vậy ss ! Em cảm tưởng cứ như đây là câu nói của .... một con bé vô học .
Em thật tình xin lỗi ss , em bức xúc quá.

~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~



ta cần tĩnh tâm một thời gian... 1 ngày, 1 tuần, 1 tháng hay 1 năm...hên xui thôi




haniharwood
Xem hồ sơ
Tìm bài viết của haniharwood

04-02-2009, 12:58 AM #5
Tiểu Hổ Bivian
Tiểu học - Đại học chữ to





Tham gia ngày: Jan 2009
Nơi Cư Ngụ: Nơi nào có gió...
Bài gởi: 308
Giới Tính: mixed sexual
Đô: 2,534

--------------------------------------------------------------------------------

@Hani:
-Trọng ko phải nhân vật chính . Nhân vật chính là Cát Luân - mà nhân vật này lúc đầu chưa nói tới . Câu chuyện chủ yếu xoay quanh cuộc đời hắn ta.
-Thiên Thiên trước khi gặp Trọng và Cát Luân là cô bé rất bình thường , cũng chỉ ăn học ,ngủ rồi chơi,vô tư vô lo,ăn nói ko biết trước biết sau, ko quá thông minh ,vụng về và trí nhớ rất kém ... Sis đâu xây dựng cô ấy "cá tính" như Mei hay Tuệ Mẫn. Nếu như Mei là con người phức tạp , đa tính cách, Mẫn dịu dàng, dễ thương nhg sau đó trở nên hư hỏng,bất cần thì Thiên Thiên lại rất đơn thuần,bình thường như bất cứ ai khác ,cái duy nhất đặc biệt ở Thiên Thiên là rất giỏi võ mà thôi .
Dụng ý câu chuyện này đi từ từ ,từ từ mới vào phần trong mới thấy sự xâu xa của nó. Ngay cả nhân vật chính lúc đầu cũng ko nhắc tới .
Truyện viết ra sẽ có kẻ thế này , có người thế khác . Nó có thể ko hợp khẩu vị Hani nhg biết đâu sẽ có người khác thích ? Sis chưa đủ tài để tạo 1 tác phẩm để đời mà cả thế giới đều thích , vì thế phản ứng của Hani là điều dễ hiểu .
Cái lạ của Fic này là ý tưởng của nó ko trùng với bất kỳ câu truyện nào có trước đó .
Hì Hì , nếu Hani ko thích cái này lắm thì đọc tiếp "Liêu trai hiện đại truyền kỳ" đi nhé .
@All: Lời khuyên khi đọc Fic của Bi là nên đọc hết 1 Fic rồi hãy đọc Fic kế tiếp ,nếu ko sẽ dễ bị "điên" . ( Thật là mâu thuẫn nhỉ ? Bó tay ! Cùi bắp thiệt ! ^_^)

~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~


"Quỷ dữ sẽ yêu tôi vì thân xác bên ngoài tội lỗi. Và những thiên thần sẽ yêu trái tim và trí tuệ của tôi, vì ở nơi đó họ sẽ không bao giờ khám phá hết.... một thiên đường!"



--------------------------------------------------------------------------------
thay đổi nội dung bởi: Tiểu Hổ Bivian, 04-02-2009 lúc 01:00 AM.


Tiểu Hổ Bivian
Xem hồ sơ
Tới trang web của Tiểu Hổ Bivian
Tìm bài viết của Tiểu Hổ Bivian

07-02-2009, 09:42 AM #6
Tiểu Hổ Bivian
Tiểu học - Đại học chữ to





Tham gia ngày: Jan 2009
Nơi Cư Ngụ: Nơi nào có gió...
Bài gởi: 308
Giới Tính: mixed sexual
Đô: 2,534 Chương 3: Tiếp cận mục tiêu

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 3: Tiếp cận mục tiêu
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
*******************************


Khu ổ chuột Tam Bần,ngoại ô Tp Xuân Mộc – nơi tồn tại một thế giới hoàn toàn khác hẳn với bộ mặt hoa lệ,hào nhoáng,sang trọng ,đẹp đẽ của Xuân Mộc đáng tự hào... Nơi mà tập trung đủ loại người từ lao động nghèo cho tới quân bất lương,trộm cướp,…

- Anh Cát Luân!Anh sao vậy?
Cô gái trẻ chạy tới dìu một thanh niên ngồi dậy.Gã dựa vào tường, quằn quại, vật vã trong đau đớn vì cơn đói thuốc,sắc diện tàn tạ không còn hình người. Ánh mắt gã ngây dại và hung tợn… Gã với tay về phía cô gái …
- Có…có thuốc cho anh không?
Cô gái lắc đầu thất vọng…
- Họ không chịu bán thiếu nữa.Em hết cách rồi.
Gã nhìn cô gái giận dữ,thù hằn, nói như quát ,như đe doạ…
- Em phải tìm thuốc cho anh ngay!Anh chết mất…
Cô gái nhỏ chỉ biết đứng nhìn… Không phải cô không muốn giúp hắn,nhưng cô không thể… Gã con trai bỗng nhiên cố gắng đứng dậy bằng cách dựa vào tường . Hắn định rời khỏi nhà . Miệng lẩm bẩm một cái tên…
- Thằng Trọng…
Cô gái nhỏ chạy theo níu tay hắn lại:
- Anh lại muốn đi tìm anh Trọng sao?
Hắn thô bạo gạt tay cô gái ra:
- Em mặc kệ anh đi!
Cơn đói thuốc đang hành hạ hắn. Hắn căm ghét con người tên Trọng kia,nhưng vẫn kiên quyết đi tìm anh ta… Hắn thừa biết Trọng chỉ xem mình như con chó,chạy tới cầu xin anh ta chẳng khác nào chấp nhận bị xỉ nhục và coi rẻ. Hắn quên cả những tự ái vặt vãnh, chạy tới nhà Trọng. Từ lúc bước chân vào thế giới của tử thần trắng, hắn đã đánh mất cái gọi là danh dự và lòng tự ái…
Tại quán Bar Lưu Linh-điểm đóng quân mọi ngày của Dũ Trọng, tên con trai khi nãy đang quỳ mọt dưới chân anh ta cầu xin , sự đau đớn vật vã hằn trên nét mặt và lời nói…
- Tao… van mày.Tao… đau lắm. Chết mất…
Trọng cười đắc ý. Anh ta biết Cát Luân-gã con trai kia- sẽ không thể chịu đựng quá lâu. Anh ta đã bảo tất cả các tụ điểm bán thuốc không được bán cho hắn,vì anh ta biết,khi Cát Luân bị dồn vào đường cùng,hắn sẽ quay lại van xin cầu luỵ anh ta.
Trọng lại gần và ngồi xuống đối diện Cát Luân với những gói hang trắng trong tay. Anh ta cười:
- Không tự ái nữa sao?Mày cần thuốc chứ gì?Tao có nhiều lắm.
Cát Luân với tay chụp lấy nhưng Trọng phũ phàng giật lên cao-như đang chơi trò câu cá. Cát Luân vẫn đờ đẫn,không còn chút tự tôn nào…
- Phải…xin mày…
Trọng nhếch mép cười
- OK, được thôi ! Vậy thì đi bằng 4 chân sủa “gâu ,gâu” cho tao xem nào?


Lương tri ít ỏi của Cát Luân nhắc nhở mình vẫn còn là một con người.Còn hèn hạ nào hơn khi tự biến mình thành chó trước mặt kẻ thù ?
Vậy mà…hắn nhẫn nhục làm điều đáng khinh đó chỉ vì muốn được thoả mãn cơn nghiện ma tuý...
- Không được!
Thiên Thiên ngăn hắn lại. Cô nhóc vừa tới ý như lời hẹn với Trọng hôm trước vì không muốn anh ta tới trường mình làm loạn. Vừa lúc bắt gặp chuyện này,cô nhóc rất bất bình:
- Anh có còn là đàn ông không hả?
Rồi cô quay sang Trọng:
- Anh không thấy mình độc ác lắm sao? Tôi sẽ báo cảnh sát về việc làm của anh!
- Đó là chuyện của anh. Nó tự mò tới chứ anh đâu có ép? Còn cảnh sát à? Trọng phì cười. Đây là địa bàn của anh,gã cảnh sát nào dám đặt chân vào đây ?
- Anh…
- Thiên Thiên nhìn Trọng. Cô rít qua kẽ răng. Sau,cô quay qua người thanh niên kia.Cát Luân nhìn Thiên Thiên bằng cái nhìn thật buồn rồi cười ngây dại. Hắn vẫn quỳ và làm theo lời Trọng sủa “gâu, gâu”-“gâu, gâu”…
Trọng tiến lại ôm vai Thiên Thiên.
- Em thấy đó . Anh đã bảo là chuyện của anh . Anh chỉ ra điều kiện thôi. Làm hay không là chuyện của nó. Em nhìn đi: nó không còn liêm sĩ, nó không phải là con người.
- Anh…anh là quỷ dữ.Thiên Thiên này không bao giờ kết giao với quỷ.Chuyện của các người,các người tự mà thanh toán lấy! Tôi đến chỉ muốn nói anh biết: đừng bao giớ bén mảng tới học viện Xuân Mộc tìm tôi,nhất là kẻ giết người như anh. Nếu không đừng trách.
- Thiên Thiên,anh…
Thiên Thiên bỏ đi.Trọng bực tức đấm bể cái bàn bằng kiếng trước mắt không thương tiếc. Anh ta quăng cho Luân những bao thuốc Heroin khi nãy rồi lên xe chạy theo Thiên Thiên. Luân nắm chặt gói thuốc lại và… cười, nụ cười khó hiểu…
“Tao sẽ trả thù!”

*******************

- Thiên Thiên!
Trọng dừng chiếc mô to của mình lại ngay trước đầu xe của Thiên Thiên. Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt lạnh lung,căm ghét…
- Theo tôi làm gì?
Anh cẩn thận nhìn quanh,khi nhận thấy đoạn đường này không ai qua lại,mới quay qua nói với cô nhóc:
- Em phải hiểu đó là công việc của anh.
Thiên Thiên cười nhạt,mỉa mai:
- Công việc của anh là gieo rắc cái chết trắng ư?
- Anh…cũng vì bắt đắc dĩ thôi.
Cô nhóc không muốn đôi co với hạng người như Trọng nên quay đầu chiếc xe đạp của mình theo hướng khác rồi đạp đi. Trọng rời khỏi xe mình chạy theo giữ cô nhóc lại. Thiên Thiên đạp anh ta ra ,anh ta nhanh nhẹn né qua một bên.
Thiên Thiên lại đạp đi. Trọng lìm lợm chạy phía trước đầu xe của cô nhóc. Cô nhóc không chịu dừng,cán luôn anh ta… Trọng vẫn không chịu né. Thiên Thiên bực tức hét to lên:
- Anh có biết dì tôi là ai không hả? Cứ bám theo tôi, anh không sợ à?
- Sợ chứ! Nhưng vì em anh không biết sợ nữa.
- Anh thừa biết tôi không thể giao du với những người như các anh.Tôi căm ghét bọn giết người như các người ! Nhất quyết không đội trời chung !
- Vậy nếu anh bảo anh không buôn bán ma túy nữa, em sẽ suy nghĩ lại chứ?
Trọng nói,giọng anh ta chùn xuống,tha thiết và cũng rất chân thành. Thiên nhìn anh. Dũ Trọng khi nãy và Dũ Trọng bây giờ dường như là 2 con người hoàn toàn khác nhau. Cô nhóc thôi nhìn anh căm tức, và hỏi:
- Anh hứa?
- Phải, anh hứa. Vì em bất cứ thứ gì anh cũng hứa.
Thiên Thiên gật đầu:
- Được,tôi tạm thời tin anh. Nhưng tôi cần có thời gian kiểm chứng xem lời hứa của anh là đúng hay không.Nếu đúng, tôi sẽ chịu làm bạn với anh.Nói trước,chỉ bạn bè mà thôi.
- Còn bây giờ?
- Hãy để tôi yên. Nếu anh còn đi theo coi như tôi chưa nói gì hết.
Trọng buông tay ra khỏi chiếc xe của cô nhóc:
- Thôi được.Em phải giữ lời hứa đó. Anh sẽ cho em thấy thành ý của mình.
Thiên Thiên thản nhiên quay bước.Nếu không vì anh ta đã cứu cô một lần và đối với anh ta… cũng có chút gì cảm mến thì cô đã tố giác anh.Cô mong có thể dùng mối thiện cảm anh ta dành cho cô mà giúp hắn từ bỏ con đường xấu.Cô không tự cho rằng bản thân có sức mạnh khai sang tâm hồn hãy bản tính lương thiện của một ai.Nhưng cô tin vào sự chân thành có thể thay đổi một con người. Xưa nay,Thiên Thiên thường quen với việc nhìn cuộc đời chung quanh theo hương đơn giản và tích cực, vì thế mà luôn sống vô ưu vô lo…

Khoảng một tháng sau đó…
- Taxi!
Chiếc Taxi dừng lại ngay chỗ Thiên Thiên.
- Cho tôi đến sân bay.
Người tài xế nhìn cô qua kiếng chiếu hậu.Trên khuôn mặt cô bé có nét gì khẩn trương, háo hức.Gã tài xế đột ngột tăng ga chạy luồng lách giữa phố xá đông người.
- Chậm lại! Anh chạy gì ghê thế?
- Cô đang gấp mà.
- Nhưng tôi không muốn tai nạn xảy ra.
- Yên tâm đi.
Thiên Thiên sợ đứng tim.Gã tài xế vẫn vô cùng bình thản.Sự lo lắng của cô bé khiến hắn thích thú.
15 phút sau…
- Tới rồi.Xin mời cô.
Hắn lịch thiệp mở cửa xe cho Thiên Thiên.
- Cảm ơn
Thiên Thiên dúi cho anh ta tờ bạc rồi chạy nhanh về phía người đàn ông đang đứng đợi.
- Cha!
Ông Khưu Tuấn vui mừng ôm lấy con gái cưng.
- Con gái. Tưởng con không ra đón cha chứ.
Thiên Thiên cúi đầu,đôi má đỏ au…
- Tui xin lỗi.Chỉ tại tui…ngủ quên. Ông tới bao lâu rồi hả,cha?
Ông Tuấn cười rồi lắc đầu:
- Khoảng nửa tiếng thôi,con gái.
Cô nhìn qua mớ hành lý của ông rồi háo hức cầm lên cho ông:
- Đây, để tui khiêng hành lý của ông ra xe. Ông có xe đến đón chứ?
- Không .Cha về sớm hơn dự kiến một ngày .Cha tranh thủ gặp con.
Thiên Thiên cười tươi,hồn nhiên nói:
- Hay ông về nhà tui ngủ tạm đêm nay nhé?
- Được,nếu con không phiền.
Cô nhóc vội vã quơ tay bảo:
- Không phiền, không phiền chút nào cả!
Ông Tuấn xoa đầu con gái rồi cùng cô ra bên ngoài.
Sân bay quốc tế Ocean Airport rất rộng và luôn luôn tấp nập người. Những chiếc Taxi xếp thành một dãy dài để đợi khách. Thiên Thiên định ngoắc xe thì chiếc Taxi-rõ ràng là chiếc Taxi lúc nãy chạy đến.
Thiên Thiên ngạc nhiên:
- Lại là anh à?
- Đi chứ?
- Không.Tôi không thích cảm giác mạnh.
- Tôi sẽ không chạy nhanh nữa..
- Vậy ư?
- Ừ
- Được ,nhưng anh coi chừng đó . Tôi mà hoảng sợ như khi nãy là quên trả tiền cho anh luôn đó.
Gã đem hành lí bỏ ra sau xe và lặng lẽ quan sát cả 2, nhất là người đàn ông rất nổi tiếng kia-Tỉ phú Khưu Tuấn.Qua cách xưng hô, hắn đoán được mối quan hệ của cả 2 người.
“Đúng là một con cá lớn”.
Lần này ,người tài xế lái xe cẩn thận. Thỉnh thoảng,anh ta nhìn qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát 2 người khách và lắng nghe chăm chú câu chuyện giữa họ…
Thiên Thiên không chút nghi ngờ…

**********************

Vài hôm sau, trong căn tin của trường Xuân Mộc…
Thiên Thiên đang ngồi uống nước cùng các bạn rất vui. Căn-tin giờ này không đông lắm.Các cô bạn của cô đang bàn tán sôi nổi về một chàng ca sĩ mới nổi. Cô nhóc không biết gì về âm nhạc,nghe chẳng hiểu gì hết. Cô đứng lên tiến về quầy thức ăn kêu một phần mì Pagetti cho mình. Cô nhóc đang loay hoay lấy tiền thì bỗng một giọng nói lạ vang lên:
- Chào em! Em học ở đây sao?
Thiên Thiên ngước lên nhìn anh ta-người thanh niên lái Taxi mấy hôm trước
- Lại là anh sao?
- Trùng hợp thật nhỉ ?
Anh ta cười với cô. Anh ta có nụ cười thật dễ thương, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai và một cái gì rất cuốn hút cái nhìn của đối phương-đó là ánh mắt biết nói… Thế nhưng Thiên Thiên vô tư thì không có quan tâm. Cô nhóc từng “thề” là không thèm có bạn trai,vì đối với cô nhóc, con trai trên thế gian này không có ai tốt và chung thuỷ hết. Chuyện tình yêu của các bạn cô nhóc là một bằng chứng sống.
- Sao anh lại xuất hiện ở đây?
- Tại sao không?Nơi này đâu có đề bảng cấm,sao anh lại không vào được?
- Có sao chứ.Vì đây là trường của tôi.Và tôi chưa từng gặp anh trước đây.
- Anh là nhân viên mới của căn-tin.
Thiên Thiên chú ý anh ta hơn một chút. Đúng là anh ta đang trong bộ dạng một người phục vụ trong căn-tin. Hèn chi cái bảng tuyển nhân viên phục vụ treo mấy hôm nay đã được gỡ xuống…

- Sao anh kiêm đủ nghề vậy?
- Cuộc sống mà. Anh ta nhún vai.
- Khá khen cho anh đấy.
- Anh là Cát Luân.
- Tôi là Thiên Thiên.
Bỗng có một người thình lình vỗ vai Thiên Thiên.
- Ê, ai vậy?Giới thiệu tao coi.
- Thích thì tự làm quen.Tao không rảnh.
Cô bé bưng phần ăn của mình đi lại bàn. Cô bạn Thiếu Mi của cô hình như có vẻ khoái cái anh chàng nhân viên cực kì đẹp trai có cái tên Cát Luân đó.Nhưng ánh mắt anh chàng đó chỉ chú ý đến cô bé có mái tóc ngắn cột thành cái đuôi gà với cái nhìn láu lỉnh Thiên Thiên.


Thiên Thiên hay xuống căn-tin vào giờ ra chơi thứ II,vì khi ấy căn-tin vắng người,chứ không đông đúc với cái cảnh chen lấn hỗn độn như giờ ra chơi thứ I. Mỗi lần như thế cô bé thường gọi một phần mì Pagetti với một tách cà fê hoặc là một ly nước ngọt. Cô bé cũng rất thích ăn vặt,đặc biệt là kẹo và bánh ngọt.
Hắn-gã nhân viên mới ở Căn-tin biết hết những món Thiên Thiên thích,quen hết những người bạn trong lớp cô bé.Và hắn cũng rất được lòng các cô gái trong trường. Thiên Thiên chỉ nghĩ anh ta đơn giản là một anh chàng làm việc cho căn-tin trường chứ không suy nghĩ gì khác ,cũng không mải mai chú ý thái độ anh ta với mình.
Có một hôm,có một cậu học trò khá lịch lãm cứ tò tò bám phía sau cô bé xuống căn-tin.
- Thiên Thiên, bạn đi cùng mình nhé!Party hôm ấy vui lắm.
- Đã bảo không cơ mà.
- Nhưng mình đã hứa với tụi bạn sẽ đem bạn gái đến cùng.
- Tớ đâu phải bạn gái cậu đâu!
- Nhưng tớ thích cậu ,thật đấy.Tớ…
Ngờ đâu,một ly nước ngọt vô tình rơi tọt vào người cậu ta,làm ướt hết cái trắng với cái màu đỏ đỏ của nước dâu trông thật khó coi.
- Ai vậy?
Cậu ta hét lên. Cát Luân bối rối xin lỗi. Cậu ta không muốn bị mất điểm trước mặt người đẹp bằng cách quát tháo ầm ĩ nên đành bực tức bỏ vào phòng vệ sinh.
Thiên Thiên cười khúc khích.Cô bé bắt gặp cái nháy mắt và nụ cười thật tinh ranh của Cát Luân.Thiên Thiên nháy mắt đáp lại như một lời cảm ơn.

Sau đó…
- Cậu bạn ấy phiền thật.Lúc nãy…thật cảm ơn anh.
- Không có chi.
Hắn cười. Cô nhóc quay qua nhìn hắn,hỏi:
- Anh không chạy Taxi nữa à?
Hắn lắc đầu:
- Không,còn chạy chứ ,nhưng anh chạy vào buổi chiều đến tối.
- Anh không đi học sao?
- Anh đã ra trường.
- Trường gì?
- Trường Luật. Em biết ĐH BestLaw chứ ?
Thiên Thiên mở to mắt nhìn hắn. BestLaw là một ĐH học thuộc vào hang danh tiếng nhất thế giới và nhất đất nước giàu có này. Là nơi đào tạo nên những nhà chính trị, những luật sư tài ba, những phóng viên gai góc… Nói chung là nơi của những người nổi tiếng… Với sức học Trung bình Khá, Thiên Thiên chỉ hy vọng tốt nghiệp Trung học và đậu vào một trường ĐH bình thường. BestLaw là nơi cô không bao giờ mơ đặt chân tới…
Thiên Thiên nhìn Cát Luân với cái nhìn đầy nghi ngờ…
- Vậy tại sao anh ở đây?
- Vì gia đình muốn anh theo nghiệp kinh doanh của họ. Kinh doanh về địa ốc ở Cát Lan.
- Xa vậy sao? Thì ra anh là một đại công tử bỏ nhà đi. Sao anh lại không chịu an phận làm con cưng của cha mẹ mà phải bương trải kiếm sống thế này chứ?
- Anh thích tự đi làm nuôi bản thân hơn. Dựa vào chính đôi tay của mình. Anh đang kiếm tiền để làm một đề án nghiên cứu nhưng lại không muốn cha mẹ biết mình đang ở đây,vì vậy mà đành phải làm thêm thôi.
- Vậy ư?
Thiên Thiên nhìn cậu con trai đó với cái nhìn đầy thiện cảm và ngưỡng mộ. “Ít ra, anh ấy còn hơn khối người chỉ biết sống bám như một loài tầm gửi ký sinh.Tuy có hơi khó hiểu và bí ẩn một chút, nhưng anh ấy có thể là một người bạn tốt”
Thiên Thiên không tỏ ra vồ vập với Cát Luân,dù cái ấn tượng về anh đã khác hơn cái lần anh là anh chàng quái xế khiến cô bé thót tim.Vốn là một người ít khi để người khác thấy được tâm trạng của mình, Thiên Thiên vẫn tỏ ra thờ ơ lãnh đạm.





~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~


"Quỷ dữ sẽ yêu tôi vì thân xác bên ngoài tội lỗi. Và những thiên thần sẽ yêu trái tim và trí tuệ của tôi, vì ở nơi đó họ sẽ không bao giờ khám phá hết.... một thiên đường!"




Tiểu Hổ Bivian
Xem hồ sơ
Tới trang web của Tiểu Hổ Bivian
Tìm bài viết của Tiểu Hổ Bivian

19-02-2009, 09:21 AM #7
Tiểu Hổ Bivian
Tiểu học - Đại học chữ to





Tham gia ngày: Jan 2009
Nơi Cư Ngụ: Nơi nào có gió...
Bài gởi: 308
Giới Tính: mixed sexual
Đô: 2,534 Chương 4: Rung cảm đầu đời

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 4: Rung cảm đầu đời
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
******************************************8

Từ cổng sau của một nhà hàng sang trọng,một cô gái len lén bứơc ra,cẩn thận nhìn quanh.Đó là một cô gái đẹp.Cô ăn mặc theo kiểu một gái bao hạng sang,nhưng trên khuôn mặt vẫn còn lộ nét trẻ con,dù sự thơ ngây kia đã nhuốm bẩn bụi đời.Cát Luân đợi sẵn nơi một góc tối.Thấy em gái,gã lấy chân dụi nhanh điếu thuốc.
- Anh Luân.
- Cát Lan.Anh cần mượn em một số tiền.
- Để mua thuốc phiện nữa ư? Em không có.
- Không, anh mua một món quà cho một người bạn thôi.
- Cho ai chứ? Bạn? Anh đâu có bạn? Định gạt em nữa hả ?
- Em không cần biết làm gì. Anh sẽ trả lại mà.
- Em có một ít thôi.
- Vậy là được rồi !
Cát Luân cầm tiền rồi hôn lên trán em gái, náo nức bước đi.Cát Lan không biết ông anh mình đang mưu tính điều gì nữa. Cô không tin anh trai còn can đảm gặp lại những người bạn trước kia với cuộc sống bây giờ…



Trong khi đó tại nhà của Thiên Thiên…
Một người lạ với bộ vest trang trọng đứng trước của nhà cô nhóc gõ cửa . Thiên vội vã chạy ra , cô cúi đầu chào.
- Chú tìm ai ạ?
- À không, tôi là người của công ty trang sức Rainbow. Có người gửi đến cho cô Thiên Thiên một món quà và uỷ quyền công ty chúng tôi đưa tới đây cho cô.
- Tôi ư?
- Vâng, cô vui lòng ký nhận.
- Ai gửi vậy?
- Tôi không biết. Người ấy không nói tên. Chỉ nói là quà Giáng Sinh cho cô thôi.
Thiên Thiên hiếu kỳ mở cái hộp nhỏ người lạ kia đưa, mắt lúc nhìn cái hộp, lúc liếc người lạ kia thật nghi ngờ...
Đó là một sợi dây chuyền có hạt ngọc trai và trắng muốt-là món trang sức đang mốt nhất hiện nay và rất đắt giá. Nó bé xíu nhưng trông rất tao nhã,đáng yêu lạ lùng!
- Chả lẽ là ông ấy...? Chắc là không đâu, cha mình thừa biết mình đâu có thích trang sức.
Người lạ đi khỏi. Thiên Thiên lấy mảnh card nhỏ bên trong chiếc hộp ra xem…

“Em thích không,bé yêu?Đây là quà giáng sinh,anh mong em sẽ vui khi nhận được nó.Yêu em nhiều!
Trọng”
Thiên vừa đọc xong thì chuông điện thoại cô bé cũng vừa reo.
- Nhận được quà chưa,cô bé?
Thiên tỏ vẻ không hài lòng:
- Anh bày trò gì nữa hả? Nó quá đắt giá.
- Không đáng bao nhiêu đâu.
- Tôi không nhận đâu.
- Không được.Anh bắt em nhận.
- Không ai ép buộc được tôi.Tôi cá với anh đó. Ngày mai tôi sẽ đem tới tận nơi trả lại cho anh. Tôi không thích nhận những thứ không thuộc về mình . Tôi với anh chỉ mới biết nhau chứ chưa thân thiết gì hết. Tôi không muốn người ta hiểu lầm và đánh giá tôi.
Trọng vờ như không hiểu:
- Hay em thích môt thứ khác?
- Phải.Đó là một thứ không đắt tiền nhưng rất quý giá.
- Em nói đi.
- Sự hướng thiện của anh.
- Anh đã hứa với em rồi-anh sẽ không buôn bán chất giết người ấy nữa. Em còn nghi ngờ sao?
- Ừ đó. Tôi đâu phải kẻ ngốc, làm sao tin lời một kẻ như anh được?
- Biết làm sao em mới tin?
- Anh phải chứng minh. Nói thì ai làm chẳng được?
- Em biết không?Thế giới của bọn anh cũng có người tốt kẻ xấu chứ không nên đánh đồng ai cũng như nhau cả đâu.Tiền bọn anh kiếm ra đúng là bẩn thiệt-theo cách nghĩ của đa số người không hiểu về bọn anh. Nhưng anh biết sử dụng nó vào những mục đích lương thiện.
- Mục đích lương thiện? Anh nói khiến tôi mơ hồ quá.
- Được. Ngay bây giờ anh sẽ đưa em đến một nơi.
- Ngay bây giờ?
- Ừ.Bây giờ nhìn xuống dưới đường xem.
- Nhưng…
Thiên ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống bên dưới.Trọng xuất hiện ngay dưới nhà Thiên Thiên khiến cô bé ngạc nhiên.Cô bé cúp máy và xuống dưới.
- Anh lắm trò thật. May cho anh là dì của tôi không có ở nhà.
Trọng cười rồi ném cho cô cái nón bảo hiểm, sau đó nói trong lúc Thiên vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn hắn…
- Lên xe đi.
- Bây giờ thật sao?
- Chứ em bảo anh đùa à?Trọng Lì không bao giờ nói đùa .
Thiên Thiên nhún vai.
- Ok.Đi thì đi. Tôi mà sợ anh sao ?
Sau đó,Trọng đưa Thiên Thiên đến làng trẻ mồ côi ở cách đó hơn trăm cây số. Trên đường đi,hắn trầm ngâm không nói lời nào.Người con trai này lúc thì vồ vập,lúc lại thâm trầm gieo vào lòng Thiên Thiên một dấu chấm hỏi to tướng.
Trại trẻ mồ côi nằm nép mình trong thị trấn đơn sơ,bình dị. Khi xe vừa trờ tới cũng là lúc tụi nhỏ ùa ra đón Trọng như bầy ong vỡ tổ.Trên mặt chúng đầy sự hân hoan vui thích.
- Anh Trọng, anh Trọng!
Thiên Thiên nhìn Trọng được vây quanh bởi lũ trẻ mà lòng cô bé thấy thật dịu dàng, ấm áp.Trọng-chẳng còn sự ngạo mạn khinh thường mọi khi.Thay vào đó là sự hiền hòa của một chàng trai giàu lòng nhân ái.Lắm lúc Trọng nhìn Thiên Thiên cười một cách giản dị.Giây phút đó khiến trái tim cô bé mềm nhũn ra.
Trưa hôm đó, họ ngồi bên nhau bên bờ hồ.Trong lúc bọn trẻ rượt đuổi nhau rít rít sau lưng họ…
- Vậy anh là người bảo trợ cho nơi này sao?
- Phải.Bằng thứ tiền mà em cho là bẩn đó.
- Thật ra anh cũng đâu đến nỗi xấu? Vậy sao lại có nhiều người sợ anh đến vậy?
- Em có sợ anh không?
- Tức nhiên là không rồi.Tôi không biết sợ ai cả.
- Thì anh cũng có biết tại sao người ta lại sợ mình đến vậy đâu. Khi anh ra đời, mọi người xung quanh đều phải phủ phục trước anh.Người ta xem anh như ông hoàng nhỏ không ngai ở chốn đô thị này. Anh được dạy phải lạnh lùng và chỉ lạnh lùng. Muốn mạnh thì phải tàn ác.Đó là nguyên tắc bất di bất dịch để tồn tại trong thế giới của anh.Người ta đã dạy anh rằng:phải sẵn sàng đạp đổ mọi chướng ngại bằng mọi giá,kể cả bằng thủ đoạn.Anh đã lớn lên như vậy đó,em biết không?
- Vậy tại sao đối với tôi anh lại…
- Anh không biết.Em có nhớ không?Ngày đầu gặp em, anh đã bị em hoàn toàn đánh gục.
Trọng nói,ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt Thiên Thiên.Cô bé đỏ mặt. Để lấp đi sự lúng túng, cô nhóc vờ tỏ ra cứng rắn:
- Đừng nhìn tôi như vậy chứ! Tôi thường ghét mấy kẻ nhìn tôi như anh lắm.
- Anh không đùa đâu,Thiên Thiên.Trọng nhìn cô nhóc,kéo nhẹ vai cô về phía mình rồi nói tiếp- Em có thể không đẹp bằng nhiều cô gái vây quanh cuộc đời anh.Nhưng con gái đẹp chỉ là một bông hoa, theo qui luật nó sẽ tàn.Còn em,em hoàn toàn khác họ. Em…hoang dã như một loài cỏ dại, nhỏ bé nhưng tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Điều đó khiến em trở nên đặc biệt với anh vô cùng.
- Tôi đặc biệt đến vậy sao?
- Phải
- Nhưng rất tiếc.Tôi và anh là hai thế giới. Dì tôi từng nói: những người như các anh đã reo rắc biết bao tội ác,phá hoại biết bao gia đình, đạp đổ biết bao khung cảnh đầm ấm yên vui. Tôi làm sao có thể chấp nhận anh?
- Anh có thể từ bỏ…vì em.
- Đàn em của anh sẽ chấp nhận sao?
- Anh đã từng nghĩ tới ,nhưng anh có cách sắp xếp của anh. Không phải vì anh là con của cha anh mà anh có được địa vị hôm nay. Anh cũng phải đánh đổi nhiều thứ lắm chứ,Thiên Thiên. Khi anh đã nhấc lên được, anh phải bỏ xuống được. Anh không thể bỏ rơi các anh em của mình, nhưng anh sẽ có cách nuôi sống họ mà không phải buôn bán ma tuý như bây giờ.
Bất ngờ Trọng nắm tay Thiên Thiên.Cô bé không tài nào rút ra được.Trọng nhìn cô bé thật tha thiết.Anh dịu dàng nói:
- Anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi cho đến lúc em thay đổi những định kiến hà khắc về anh.Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội. Em chịu không?
Thiên Thiên nhìn anh một hồi lâu rồi mới nói:
- Tôi cần suy nghĩ lại.
- Em có thể cho anh xin cái tiếng “tôi” khô khan ấy đuợc hay không?
- Nếu tôi bảo là không thì sao?
Ánh mắt Trọng nghiêm lại.Anh thình lình hôn lên môi Thiên Thiên.Tim cô bé đập thật nhanh,thật loạn.
Thiên Thiên đẩy Trọng ra.
- Tôi phải về.
- Anh đưa em về.
- Không cần.
- Em giận anh à?
- Phải.
- Em đỏ mặt rồi kìa.Em biết lúc này em đáng yêu lắm không hả?
- Tôi …đâu có! Đỏ mặt hồi nào chứ?Mà …tôi có thế nào cũng liên quan gì tới anh?Tôi là con của ba mẹ tôi dĩ nhiên phải dễ thương thôi. Chuyện bình thường!
Thiên Thiên quay đi tránh cái nhìn “đáng ghét” của Trọng. DũTrọng vẫn nói, thật tha thiết:
- Trong tình cảm anh không bao giờ biết đùa.Cho đến lúc em cho anh câu trả lời cuối cùng,anh vẫn tiếp tục đeo đuổi em.
Trọng hơi mỉm cười rồi quay đi.Anh bất chợt nắm tay cô kéo đi khi Thiên Thiên vẫn còn chần chừ đứng đó:
- Đi nào.Anh đưa em về. Nếu không thì Đại uý Khưu Thiết Linh sẽ xé xát anh vì bắt cóc cô cháu gái yêu quý của dì ấy cho coi.


E***************************E
Đêm Giáng Sinh, tuyết rơi nhiều lắm.Trọng lại không có mặt ở Xuân Mộc.Trong lòng cô bé cảm thấy có một điều gì đó trống trải.Đó là thứ cảm giác kì lạ mà lần đầu trong đời Thiên Thiên cảm nhận được.
“Thật ra…mình có nên quen biết anh ấy không? Giờ đây, Trọng gieo vào lòng mình sự ấm áp, ngọt ngào.Anh ấy hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài lạnh giá của mình.Lần đầu tiên trong đời mình mới hiểu được cảm giác nhớ nhung một người.Tình cảm này là gì đây?”
Điện thoại lại reo.
- Alô, Thiên Thiên đang nghe đây.
- Thiên Thiên,anh đây!Chúc mừng giáng sinh.
- Anh đang ở đâu vậy?
- Anh ở Nam Ưu.
Trọng nói,nhưng trong giọng nói có cái gì đó không bình thường.Anh cố giấu nhưng Thiên Thiên cảm nhận được.
- Giọng nói của anh...Anh lại đánh nhau sao?Anh đang bị thương phải không?
- Chỉ vì bị phục kích bất ngờ nên…
- Anh đã hứa cái gì với em? Chỉ mới hôm qua thôi. Vậy mà hôm nay…
Trọng thấy trong lòng thật hạnh phúc. Dù đang nằm liệt giường trong bệnh viện, mặc sự ngăn cản của bác sĩ,Trọng vẫn cứ gọi điện cho Thiên Thiên chỉ để nói một câu Chúc mừng giáng sinh của cô bé.
- Em lo lắng cho anh lắm phải không?
- Không có!
- Đừng chối.Giọng nói của em đã tố cáo em rồi. Đừng lo,vài ngày sau anh sẽ khỏi.Lúc đó anh sẽ về với em.
- Ai cần!
- Em muốn anh đem thứ gì về cho em không?
- Cái mạng của anh đó.
- Ok.Cái mạng này là của em. Anh sẽ đem về không mất một miếng nào hết.Chịu chưa?
- Đáng ghét thật, vậy mà còn đùa được sao?
- Khuya rồi. Em ngủ đi,mai còn tới lớp nữa, cô bé của anh à.
- Anh… cũng vậy.
Cả hai đều lưu luyến rất lâu rồi mới chịu cúp máy. Sao cứ phải cúp máy? Thiên Thiên không muốn Trọng cúp máy…
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên. “Trọng ?” Đó là cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu Thiên Thiên.Tiếng chuông ấy dấy lên niềm háo hức của Thiên Thiên.Cô nhóc vội bắt máy:
- Trọng!
Một khoảng im ắng nho nhỏ…
Vài giây sau, người ở đầu dây bên kia mới cất tiếng:
- Không phải Trọng. Là Cát Luân đây
- Ơ … anh Luân à?
- Hình như anh gọi tới không đúng lúc phải không?
- Không phải. À… mà anh gọi tôi có chuyện gì vậy?
- Anh đang ở dưới nhà em. Em ra ngoài với anh một chút nhé!
- Nhưng trời đã khuya lắm rồi.
- Đêm nay là Giáng Sinh mà.Anh lại không có bạn bè gì ở Xuân Mộc này cả.
- Sao anh không về nhà dự Giáng Sinh với cha mẹ anh đi?
- Em xuống dưới này nhé!
- Ừmh, thôi được vậy .Chờ tôi năm phút.
Năm phút sau,Thiên Thiên có mặt dưới nhà. Nhưng bộ dạng rất lén lúc. Vừa lúc nãy đi ngang phòng dì Linh thấy dì chưa về, có nghĩa là dì có thể trở về bất cứ lúc nào và sẽ cấm túc cô nếu thấy cô nói chuyện với con trai lạ mặt.
- Em ngại à?
- Phải.Tôi không muốn người khác thấy sẽ hiểu lầm.
- Người khác đó là ai?Trọng à?
- Sao anh biết anh ấy?Ơ…tôi…
- Thì chẳng phải em vừa gọi anh ta trong điện thoại là gì.
- Có gì thì anh nói mau đi. Dì tôi sắp về rồi đấy.
- Anh có một thứ cho em xem. Em phải đi với anh mới được.
Luân kéo tay Thiên Thiên nhưng cô bé nhanh hơn,nắm tay Luân bẻ ra sau, dí hắn úp vào tường.
- Á!
- Anh muốn gì?
- Anh chỉ cho em thấy một thứ.
- Thứ gì?
- Chẳng phải em từng bảo mình thích một căn nhà gỗ trên cây là gì?Đi, anh cho em xem.
- Thật không?
Thiên Thiên rất háo hức.Lúc này cô nhóc mới sực nhớ mình đang khống chế Luân vào tường vì nghĩ hắn có “ý xấu” với mình. Con nhà võ thường phản ứng rất nhạy như thế đấy. Vậy mà cô nhóc cũng không hiểu sao bị Luân hôn lén tới hai lần… Xấu hổ thiệt !
Luân đưa Thiên Thiên tới khu rừng cây cạnh con suối phía sau ĐH BestLaw.Đó là nơi Luân thường tới khi còn học ở đây. Ở đó cũng khá gần nhà Thiên Thiên. Khu vực này vắng vẻ nên ít ai lui tới.Trước đây ở đó có một cây cổ thụ to đùng.Thiên thiên và bạn bè từng cấm trại ở đây một lần. Đã lâu không tới,giờ tự dưng trên cây cổ thụ đó xuất hiện một căn nhà gỗ y như trong phim của “Người rừng Tarzan”.
- Em thích không?
- Nó to thật!
- Em lên xem đi.
Luân giựt cái dây thừng phía sau thân cây, lập tức từ trên rớt xuống một cái thang dây.Luân thoăn thoắt leo lên trước.
- Lên đi.
- Ừ.
Căn nhà rộng khoảng 4m2 vừa đủ cho hai người và một cây thông noel nhỏ.Bên trong Luân gắn một dãy đèn chớp nháy thật là đáng yêu.Hắn cũng mua rất nhiều bánh kẹo cho cả hai.
- Em thích chứ?
- Thích.
- Anh làm nó cho em, coi như là quà Giáng Sinh cho em .Từ nay em có thể đến bất cứ lúc nào em thích.
- Cảm ơn anh nhiều, nhưng …tại sao…?
- Vì em là người bạn duy nhất của anh ở thành phố này.
- Chỉ vậy thôi à?Không ý gì khác chứ?
- Không hề.
Thiên Thiên nhìn Cát Luân. Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy ở hắn có chỗ nào gian trá, ác ý. Vẻ mặt hắn hiền lành, đôn hậu… nói chung toàn đem đến cho Thiên Thiên cảm giác hết sức bình yên, tin tưởng…
Cô nhóc áy náy về hành động của mình khi nãy…
- Xin lỗi khi nãy đã…làm anh đau.
- Không sao. Lỗi anh vô ý mà. Nào khai tiệc đi chứ.Giáng Sinh vui vẻ!
- Ừmh, Giáng Sinh vui vẻ!
Thiên Thiên nói và híp mắt cười. Cô bé khi cười vẻ mặt cứ khờ khờ nhưng đáng yêu vô cùng, như một đứa trẻ.


~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~


"Quỷ dữ sẽ yêu tôi vì thân xác bên ngoài tội lỗi. Và những thiên thần sẽ yêu trái tim và trí tuệ của tôi, vì ở nơi đó họ sẽ không bao giờ khám phá hết.... một thiên đường!"



--------------------------------------------------------------------------------
thay đổi nội dung bởi: Tiểu Hổ Bivian, 19-02-2009 lúc 01:04 PM.


Tiểu Hổ Bivian
Xem hồ sơ
Tới trang web của Tiểu Hổ Bivian
Tìm bài viết của Tiểu Hổ Bivian

19-02-2009, 11:37 AM #8
clown_devil
Tiểu học - Đại học chữ to





Tham gia ngày: Aug 2008
Nơi Cư Ngụ: Thế giới ảo
Bài gởi: 230
Giới Tính: Nữ
Đô: 4,444

--------------------------------------------------------------------------------

hơ hơ
lại một fic mới của ss Bi yêu quái
fic này cuốn hút nhắm nhá, nhưng chưa đủ lãng mạn.
công nhận dễ thương quá... so cool!!!!!

~~~~~~~~~~~~~~~ Chữ Ký ~~~~~~~~~~~~~~~




Tớ
.
Nhớ
.
X

...
..
.

...Nhớ nhiều lắm cơ...




clown_devil
Xem hồ sơ
Tìm bài viết của clown_devil

21-02-2009, 12:48 AM #9
Tiểu Hổ Bivian
Tiểu học - Đại học chữ to





Tham gia ngày: Jan 2009
Nơi Cư Ngụ: Nơi nào có gió...
Bài gởi: 308
Giới Tính: mixed sexual
Đô: 2,534 Chương 5: Ai thả mồi câu ?

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 5: Ai thả mồi câu ?
Tác giả: Tiểu Hổ Bivian
*****************************
Trong một nhà hàng sang trọng,kín đáo, có một đôi tình nhân đang dùng bữa tối.Trông họ thật đẹp đôi. Khẽ vuốt tóc cô gái, người đàn ông bảo:
- Thiết Linh, em ổn chứ?Anh trông em không được khỏe.Ở Sở Cảnh sát nhiều công tác lắm sao?
- Em vẫn ổn.Nhưng em rất lo cho anh.Hành tung của anh không bị ai phát giác chứ?
- Không, không những vậy còn được mọi người trong Bang hết sức tin tưởng. Nhưng anh có chuyện muốn cảnh báo em. Em có biết chuyện Thiên Thiên cháu em đang quen với Trọng lì không?
Thiết Linh giận dữ nắm cổ áo Bảo. Nàng rất cáu và bất ngờ:
- Cái gì?Sao em không hề biết?Có thật vậy không?
- Thật .
- Em phải ngăn nó lại. Nó không biết Trọng Lì là người như thế nào hay sao?
- Anh nghĩ là cô bé biết rõ điều đó.
- Vậy cớ sao…
- Trọng tỏ ra rất yêu thương Thiên Thiên.Từ khi quen Thiên Thiên cậu ta đã ngừng hẳn nhiều giao dịch buôn bán phi pháp và đang hướng an hem đi theo một hướng làm ăn khác. Tuy nó không phải là trong sạch, không tới mức gây ra tác hại nghiêm trọng như buôn Heroin.Anh nghĩ chắc là do sự tác động của con bé.
- Như vậy không đồng nghĩa với chuỵên con bé có thể quan hệ với một tên đầu đảng như hắn.Nhưng nếu sự thật là vậy,em sẽ cấm tiệt con bé quan hệ với hắn.
Bảo nhìn người yêu rồi lắc đầu:
- Không nên.
- Vì sao?
- Bản chất Trọng không xấu. Quen biết bấy lâu giúp anh phần n
Về Đầu Trang Go down
 
NƯỚC MẮT NGỌC TRAI ĐỎ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ(phần 7)
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ(phần 8)
» Nước mắt ngọc trai màu đỏ(phần9)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn cựu HS trường THCS Thịnh Long và HS THPT Thịnh Long :: Thư viện :: Truyện-
Chuyển đến